Ân Thịnh một mình đơn thương độc mã đi đến trước cổng lớn Đông gia. Vẫn là biện pháp cũ, gấp hạc giấy phóng vào trong tường vây.
Chỉ là lần này hạc giấy mới vừa lướt qua đầu tường, đã bị một bàn tay lớn tiếp nhận.
Như thể thật bất mãn mà hung hăng nắm lấy cổ hạc giấy, Ân Thịnh ở bên ngoài hờ hững vỗ tay cái độp, hạc giấy nhất thời bốc cháy.
Trình Khải Tiêu đột nhiên thả ra hạc giấy, nhưng vẫn là chậm một bước, lòng bàn tay bị cháy xém một mảng.
Cổng lớn chậm rãi mở, Trình Khải Tiêu đứng ở tại đó, từ sau lớp kính râm nhìn về phía người bên ngoài. Ân Thịnh bỗng có chút thất thần nghĩ, tối như vậy...Còn đeo kính râm...Gã thật sự nhìn thấy được gì sao?
Nghĩ vậy, y liền giơ tay huơ huơ trước mặt nam nhân.
Trình Khải Tiêu nhất thời nổi cáu nói: "Tôi không có mù!"
Ân Thịnh lúc này mới thu tay về, lại còn tự nghĩ: mình nhất định là bị Vương Tiểu Nhị lây bệnh (ngốc)...
"Cậu muốn cứu Đông Lục?" Trình Khải Tiêu cười gằn: "Chỉ e cậu ta hiện tại không dễ dàng gì đồng ý đi theo cậu."
Ân Thịnh nhíu mày: "Các người lại dùng phương pháp đê tiện gì mê hoặc tiểu quỷ đó?"
Trình Khải Tiêu nhún vai: "Cùng tôi không can hệ, cậu nên hỏi cha của cậu ta đi."
Dứt lời, quỷ ảnh màu đen đột nhiên xuất hiện ngay sau Ân Thịnh, y không chút nghĩ ngợi thấp người tránh thoát công kích của đối phương, còn chưa đứng thẳng dậy đã phóng ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-trieu-quy-su/2251075/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.