Ân Thịnh ở phòng kế bên vừa thư thả hưởng điều hòa, uống cà phê vừa trông nom Nghiêm Lục. Y ngồi trên ghế sofa quan sát đứa nhỏ trước mặt, Nghiêm Lục dáng dấp tương đối giống mẹ, tuy đường nét trên mặt có chút mờ nhạt, nhưng vẫn chưa tới tuổi trưởng thành nên đa số những đặc điểm nổi trội của gương mặt còn chưa hiện lên rõ rệt, thoạt nhìn có điểm hơi giống bé gái, mái tóc đen ngắn phảng phất một ít tinh nghịch cùng năng động, nó bất an động đậy đôi chân, ánh mắt vô hồn dừng lại ở một góc bàn làm việc.
"Các anh...Tìm được mẹ rồi sao?" Nghiêm Lục vẫn không ngẩng đầu, cầm cốc nước trong tay nhẹ nhàng hỏi
Trong căn phòng làm việc yên tĩnh chỉ nghe được giọng nói nghẹn ngào có chút khản đặc của thằng bé, ngón tay Ân Thịnh khẽ sờ lên lư hương nhỏ ở thắt lưng, thản nhiên nói: "Vẫn chưa."
"Vậy sao lại gọi cha đến." Thằng bé khó hiểu: "Các anh khi nào thì mới tìm được mẹ?"
"Hiện tại bọn anh phát hiện một ít manh mối." Ân Thịnh châm chước từ ngữ nói: "Phá án thì phải cần đến manh mối, bọn anh chỉ mới tìm thấy một phần nhỏ dấu vết, muốn liên kết đầy đủ sự kiện lại thật hoàn chỉnh còn cần tới sự hỗ trợ của hai người."
"Các anh muốn hỏi điều gì?" Thằng bé ngẩng đầu lên, buông cốc nước xuống bàn, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm Ân Thịnh: "Em có thể giúp được sao?"
"Đương nhiên." Ân Thịnh cười cười, đổi tay cầm tách ca phê: "Em còn nhớ rõ ngày gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-trieu-quy-su/2250954/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.