Người ở đầu ngõ lớn tiếng gọi tên Tư Đồ không ai khác chính là ông chủ Vương mà lúc nãy mấy dì vừa nhắc đến.
Ông chủ Vương kia vẻ ngoài trông thập phần phúc hậu, bụng bia béo tròn, tóc trên đầu tuy thưa thớt nhưng lại được chải chuốc rất kỹ lưỡng.
Miệng ông nở một nụ cười rất tươi, trên tay còn cầm một con dao thái, vốn đang ngồi xổm mài dao trước cửa tiệm thì vô tình nhìn thấy người quen nên ngẩng đầu chào hỏi.
Ông chú này thoạt nhìn hình như trẻ hơn cha của Tư Đồ vài tuổi, ông mặc áo cao cổ, bên ngoài khoác một chiếc áo gió khá dày, tay áo vén lên cao, mấy đầu ngón tay vì liên tục tiếp xúc với nước trong thời tiết lạnh giá nên ửng đỏ cả lên. (Nói chung là trong suốt quá trình mài dao sẽ phải tiếp xúc với nước.)
"Đó chẳng phải là Tư Đồ Bách hay sao?!" Ông chủ Vương ha hả cười lớn, tiện tay ném con dao xuống đất, kéo khăn lau sạch nước trên tay rồi đứng dậy bước qua cục đá mài dao đi tới.
"Chú biết ngay là thế nào con cũng sẽ về nhà vào dịp này mà. Ái chà, đã cao lớn đến như vậy rồi! Thật sự là năm tháng không buông tha một ai a..."
Ông chủ Vương giơ tay vỗ vỗ bả vai Tư Đồ Bách, đầu của ông chỉ cao tới ngực hắn.
"Chú Vương." Tư Đồ lễ phép chào hỏi, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, thuận tay đem Ân Thịnh đẩy lên phía trước: "Đây là Ân Thịnh, con...con với cậu ta là đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-trieu-quy-su/2250949/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.