Trong phòng thẩm vấn nhỏ hẹp, ở giữa đặt một cái bàn hình vuông, nơi góc tường là một cái thùng rác cùng chậu cây nhỏ màu xanh.
Bốn phía đều không có cửa sổ, chỉ có duy nhất cửa ra vào phía sau lưng Ân Thịnh là thông ra ngoài.
Y kéo ghế thả người ngồi xuống, điều hòa không khí trên đỉnh đầu ong ong vang lên khiến không khí trong phòng trở nên rất ấm áp. Ân Thịnh chà xát hai bàn tay lạnh cóng rồi giương mắt nhìn người phía đối diện.
Mao Mẫn thoạt nhìn cũng giống như Trương Linh, cũng là loại phụ nữ chân tay không hề dính nửa tấc bùn đất. Nhưng nếu đem so với những người bình thường khác thì họ cũng không có gì đặc biệt đáng để người ta để tâm.
Cô ta xõa tung mái tóc dài, đuôi tóc bởi vì hay búi lên nên khi xõa ra có chút xoăn nhẹ, đã vậy màu tóc còn được nhuộm bởi màu be thời thượng càng tôn lên nước da trắng trẻo.
Cô ngồi tựa lưng vào ghế, bởi lúc thẩm vấn không được phép mang điện thoại vào trong phòng, nên ngón tay cứ vô thức bấm bấm vào lòng bàn tay.
"Có chuyện gì xảy ra?"
Mao Mẫn hơi cau mày, hết sức khống chế tâm tình nhìn về phía Ân Thịnh: "Tại sao lại đưa tôi và anh cả tới đây?"
"Là do chúng tôi có điều muốn hỏi..."
Khuỷu tay Ân Thịnh tì lên mặt bàn, vẻ mặt vô cùng lười biếng. Nhưng chính là không chờ y nói hết câu, Mao Mẫn liền hét lên: "Anh không phải là cảnh sát! Không được quyền tra hỏi tôi!"
Ân Thịnh nhướng mày: "Chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-trieu-quy-su/102241/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.