Hai chữ "Trương Linh" từ trong miệng Ân Thịnh vừa phát ra, Hồ Diệp liền nghe sau lưng mình một tiếng "bịch" vang lên.
Quay đầu đã thấy đồng nghiệp Vương Tiểu Nhị nằm ngất xỉu dưới đất với một tư thế vô cùng tao nhã.
Kỳ thật trên trán Hồ Diệp cũng sớm toát mồ hôi lạnh, chẳng qua sức chịu đựng của anh so với Vương Tiểu Nhị cao hơn một chút. Vậy nên mặc dù tim trong lồng ngực sắp rớt ra ngoài, từng sợi dây thần kinh não đang mãnh liệt co giật nhưng ngoại trừ sắc mặt khó coi một chút ra anh cũng không để lộ biểu hiện gì khác.
So với Hồ Diệp và Vương Tiểu Nhị thì Tư Đồ Bách có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Hắn nheo mắt quan sát phía ngoài thang máy một chút nhưng vẫn như cũ không nhìn thấy gì đặc biệt, đành phải quay sang nhìn Ân Thịnh.
"Cô ta làm gì ở đây?"
Tư Đồ có chút khó chịu vì ở thời điểm này gặp phải một người, mà người đó đáng lẽ không nên xuất hiện. Tuy nhiên, vế trước của câu nói rất bình thường, nhưng vế sau thì có chút...vì với một Trương Linh như bây giờ thì không thể dùng từ "người" để ám chỉ cô ta được nữa.
"Xem ra chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy được oán linh đã hại chết Trương Linh" Ân Thịnh nói: " Bởi vì nó vốn dĩ là một kẻ chết thay, không phải oán linh."
Nói đến ba từ "kẻ chết thay" không cần Ân Thịnh phải giải thích, người bình thường nghe thấy cũng hiểu rõ sự tình, đa phần những tiểu thuyết kinh dị đều có đề cập đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-trieu-quy-su/102234/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.