"Trả tiền đây."
"Tiền gì?"
Đứa hầu đề cao thanh âm, giọng hơi khàn khàn.
"Túi tiền màu nâu, ngươi vừa rồi trộm ở khách điếm, còn treo ở bên eo kìa."
"Ngươi. . . Ngươi dựa vào cái gì nói là của ngươi."
Đứa hầu dùng sức nuốt đồ ăn trong miệng xuống hỏi.
"Bởi vì trong túi tiền của ta có may một đường chỉ đỏ."
Âu Dương nói:
"Nếu ngươi không trả ta, ta chỉ đành báo quan."
"Ta. . . Túi tiền của ta cũng có một sợi chỉ đỏ."
Đứa hầu có chút kích động chất vấn:
"Dựa vào gì nói túi tiền của ngươi có chỉ đỏ?"
"Ha ha, trong túi tiền bổn thiếu gia còn có một sợi dây, chỉ có điều chỉ có thể báo quan xong mới nói."
Âu Dương bắt cổ tay đứa hầu nói:
"Trả ta, bữa ăn này ta mời. Không trả, ta tiễn ngươi vào đại lao. Ta sẽ báo nha môn, bên trong túi tiền có mười xâu tiền mười lượng vàng."
"Ngươi. . ."
"Ngươi hét đi, ta là tú tài, ngươi là tên ăn xin, ai sẽ tin ngươi đây?"
"Hiếm có." Đứa hầu ném túi tiền lên mặt bàn, lấy tay lau miệng, nước mắt đầm đìa rơi xuống.
"Tính tiền!"
Âu Dương không đếm xỉa đến nước mắt của hắn, hắn vì tính mạng mình nên mới trộm cắp, tha cho hắn một cái mạng vậy.
Tiểu nhị lập tức nói:
"Cám ơn khách quan, bốn trăm văn."
"Không phải chứ?"
Âu Dương kinh ngạc hỏi đứa hầu:
"Ngươi ăn cái gì? Bốn trăm văn?"
Hẳn là mình nên báo quan, làm người tốt gì chứ? Đây chính là kết cục của người tốt đấy. Âu Dương thấy đứa hầu vừa mồm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/66762/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.