Âu Dương nằm dưới đất nhắm mắt lại, Âu Bình bên cạnh đang bị người nói nhảm:
"Các ngươi nhất định là không tiến bộ, bị gia trưởng trách phạt, lúc này mới lén chạy tới nhỉ?"
"Nói bậy! Thiếu gia là vì đào hôn, cho nên chuẩn bị tham gia thi hương tháng tám."
"Tháng tám? Vậy không phải chỉ còn hai tháng sao?"
Nữ tặc hỏi lại:
"Đào hôn? Sao đào hôn?"
"Còn không phải vì. . ."
"Ngày mai ngươi cùng với nữ tặc này đi làm tặc luôn đi."
Âu Dương trở mình:
"Miệng lỏng y như dây lưng quần của kỹ nữ."
"Thiếu gia, ta sai rồi."
Âu Bình mặt khóc tang. Nhưng cũng không thể trách ta được, nữ tặc này nói chuyện phiếm hoài, liền lừa cả mình.
"Miệng đầy lời thô tục, nào giống người đọc sách."
Nữ tặc khinh bỉ nói:
"Lúc ta muốn giết ngươi chính là nữ hiệp, ăn chút đồ của các ngươi, liền trở mặt gọi ta là nữ tặc. Hừ! Tiểu nhân ba phải."
"Có rắn!"
Âu Dương đột nhiên mở to mắt chỉ.
"A!"
Nữ tặc nhảy dựng lên.
"Chỉ đùa một chút."
Âu Dương xoay người:
"Ngủ!"
"Ta. . ."
Nữ tặc nghiến răng nghiến lợi, nhấc chân suy nghĩ thật lâu thật lâu, rốt cục không giẫm lên người Âu Dương, mà giẫm mạnh lên ván gỗ cạnh hắn. Không ngờ vừa giẫm đã nát vụn.
"Tiếng gì vậy?"
Ngoài phòng một thanh âm truyền vào.
Âu Dương lập tức xoay người bật dậy, đem một chén súp bên cạnh chưa uống xong tưới vào lửa.
"Vào xem thử."
Âu Dương đau răng, không ngờ là thanh âm của đường ca.
"Nhưng đây là nhà quỷ."
Âu Phong nói:
"Vương Đầu ngươi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/66752/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.