Kẻ gây họa đang rất hưng phấn, so với Âu Dương mà nói, thì hắn như thể muốn chứng minh rằng mình không phải chỉ là kẻ ăn không lấy không... Trúc Diêu là vì chứng tỏ giá trị tồn tại bình thường của mình. Âu Dương nói:
"Bên trong có đặt một Thiết Châm, sức mạnh gì đó của Thiết Châm có phải là còn lớn hơn rất nhiều?"
"Đúng vậy."
Kẻ gây họa vui mừng khôn xiết, chạy nhanh đến bên cạnh Âu Dương nghiên nghiên cứu cứu.
Thực ra Âu Dương cũng chẳng vui vẻ gì, hay nói đúng hơn là trong lòng hắn đang rất mâu thuẫn. Địa lôi là thứ vũ khí nhiệt lượng rẻ nhất, lòng Âu Dương hiểu rất rõ hậu quả sau khi kích nổ nó. Nhưng hắn cũng không phủ nhận: chiến tranh là tư bản, nhưng lại là khâu mấu chốt làm cho xã hội phát triển và tiến bộ. Có chiến tranh thì tất nhiên sẽ có người tử nạn, như quả địa lôi kia chẳng hạn, trong tương lai, số người bị nổ chết vì nó e là không chỉ có mỗi binh lính.
Tử nạn hai người, bị thương bảy người. Đây chính là cái giá phải trả cho sự nghiên cứu. Âu Dương đứng trước mặt những thi thể bị cháy khét mà tự kiểm điểm chính mình cả trăm, cả ngàn lần. Bản thân là một kẻ tay ngang thì thôi đi, nhưng thân là một người hiện đại cũng sẽ biết là nên hay không nên coi thường sức mạnh của hỏa dược. Hai người này có thể nói bị tử nạn vì chính sự ngu xuẩn của bản thân họ mà thôi.
Người đã hạ huyệt rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1939739/chuong-100-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.