Chương trước
Chương sau
"Đủ rồi!"

Triệu Ngọc quát, ý bảo mọi người ngưng lại đừng có nói nữa. Nàng thật không ngờ việc lũng đoạn thị trường lại có thể tạo thành mối nguy hại lớn đến như vậy. Vốn dĩ nàng vẫn cảm thấy không tệ bởi vì sự phát triển của công nghiệp, thương nghiệp Dương Bình khiến cho vật giá ở Đông Kinh được lợi. Nhưng nàng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như thế. Nàng không biết, nhưng Âu Dương thì biết, ví dụ như việc dầu mỏ, hóa thạch ở trong hiện đại bị phá sản chẳng hạn, sẽ dẫn đến giá cả dầu thô leo thang, cũng sẽ dẫn tới sự sụt giảm tới mức không nhận ra của ngành công nghiệp xe hơi, ngoài ra còn dẫn tới việc đóng cửa của các nhà máy sản xuất linh kiện, máy móc, rồi lại dẫn tới việc số người thất nghiệp tăng cao, thu nhập bình quân của lao động bị hạ thấp.... Đây chính là xí nghiệp phá sản, nếu như ngân hàng quốc hữu cũng phá sản giống như ngân hàng tư nhân Dương Bình, thì chắc chắn sẽ là chuyện không ai dám tưởng tượng trong thời đại hiện nay, nó sẽ khiến cho nền tài chính bị một phen chấn động, trình độ kinh tế sẽ bị lùi lại ít nhất là mười năm.

Triệu Ngọc nét mặt âm trầm, nàng hỏi:

"Ai nói với các khanh là Âu Dương phải thuyên chuyển công tác?"

"..."

Những người liên quan đều chẳng dám mở miệng, tán hươu tán vượn gì vậy, người trên Trái Đất này đều biết ai muốn đến Dương Bình nhậm chức, Hoàng Gia báo của người ta cũng đã nói rõ rồi, không những thế còn là bài phỏng vấn của Sử Bộ Thượng Thư nữa, người hiện tại lại hỏi chúng thần câu hỏi bại não như vậy là có ý gì chứ.

"Mau truyền ra ngoài khẩu dụ của trẫm, nói rằng Âu Dương còn phải giữ chức quan tri huyện ở Dương Bình tối thiểu là mười năm nữa, cứ vui vẻ mà làm, để hắn làm quan tri huyện cả đời cũng được."

"Bệ hạ anh minh."

Sau khi bảo các quan đại thần cùng Tô Thiên cuốn xéo, trong bụng Triệu Ngọc bây giờ đang kìm nén một cổ khí, sớm đã bị sự hốt hoảng lấp kín. Nàng cứ tưởng rằng thuyên chuyển công tác một tên tiểu tri huyện bé bằng cái mắt muỗi như Âu Dương chẳng phải là chuyện gì to tát cả. Thật không ngờ phản ứng của thị trường lại kịch liệt như thế. Sao nàng lại không nghĩ tới việc, bây giờ Âu Dương như kim chỉ nam của thương nghiệp rồi chứ.Ngoài những điều mới nói vừa rồi ra, các thương nhân còn lo lắng rằng triều đình sẽ bắt đầu trọng quyền ức thương*.

*Trọng quyền ức thương: trọng quyền hành mà kìm hãm sự phát triển thương nghiệp.

Cửu Công Công dâng cho bệ hạ một chén trà nóng. Triệu Ngọc liền hỏi:

"Khanh nói xem tên Âu Dương có phải là rất không hợp với thói thường không, hắn muốn ở lại thì liền có thể ở lại, trẫm không làm gì được hắn?"

"Bẩm Bệ hạ, chuyện này thật ra chẳng can hệ gì tới Âu đại nhân cả. Theo như những gìgia gia được biết, thì Âu Dương vẫn còn cổ phần trong ngân hàng tư nhân Dương Bình, ngài ấy tuyệt đối chẳng được lợi lộc gì nếu như ngân hàng không may đóng cửa, không những thế mà còn có thể phải bù tiền tới mức khuynh gia bại sản. Chủ yếu là vì... sự ngờ vực của bách tính."

"Họ nghi ngờ cái gì chứ?"

"Bệ hạ nghĩ xem, huyện Dương Bình được Âu đại nhân quản lý tốt tới mức không có điểm nào có thể chê bai. Thế mà nhiệm kỳ của Âu đại nhân còn chưa hết, lại chẳng phạm phải sai lầm nào, Bệ hạ lại nói người ta ba năm không được thăng chức. Chưa được mấy ngày đột nhiên lại bắt Âu đại nhân thuyên chuyển công tác, bách tính đương nhiên sẽ có muôn vàn suy nghĩ chẳng đâu vào đầu. Chính yếu là nói Bệ hạ muốn ức thương."

"Nói bậy, trẫm ức thương khi nào chứ. Dân giàu thì nước mạnh. Lẽ nào thay một tên tri huyện lại có thể áp chế sự phát triển của Dương Bình, nặng hơn nữa là sẽ phá hoại Dương Bình sao?"

".... Theo cách nhìn của gia gia, thì đúng là sẽ như vậy đấy ạ."

Cửu Công Công nói tiếp:

"Bệ hạ nhìn quan viên hiện nay mà xem, có người cần chính ái dân, có người liêm khiết phụng công, có người tham ô hủ bại, có người đục khoét dân chúng. Nhưng chẳng có ai dám nghĩ dám làm, không ngừng sáng tạo vì sự phát triển của Đại Tống cả. Bệ hạ xem Âu đại nhân dám làm và có khả năng làm. Lò dân hợp lại làm một, tương hỗ kĩ thuật cho nhau, chất lượng sánh ngang với lò quan, giá tiền lại chỉ bằng bốn phần so với lò quan. Lại xem đến chuyện nuôi gà, Âu đại nhân kêu gọi mọi người tập trung lại, chọn giống từ trong đống gà hỗn tạp, sau đó lại chọn người có kinh nghiệm chăn nuôi phong phú mà quản lí. Tập trung thành một vùng chuyên nuôi dưỡng, gà lớn nhanh thì không nói làm gì, quan trọng là tiết kiệm một lượng lớn nhân lực và vật lực. Bệ hạ lại nhìn việc thông thương, đối ngoại mà xem, ngân hàng Dương Bình, toàn dân biết chữ, còn có Hoàng Gia báo..v..v tất cả những thứ này đều là thành quả của Âu đại nhân cả. Người nói xem, trừ Âu đại nhân ra, còn ai có khả năng làm ra những chuyện này?"

"Haiz... Trẫm vẫn luôn được nghe nói Âu Dương là người có thể làm nên chuyện, còn chưa biết hắn có thể làm nên chuyện gì thì đã cho rằng hắn chỉ là tiểu đả tiểu nháo*, giỏi lắm thì cũng chỉ có thể cần chính ái dân mà thôi. Nhưng trẫm không ngờ những chuyện mà tên tiểu tử này làm được kể ra cũng lắm phết."

* Tiểu đả tiểu nháo: ý chỉ làm công việc trong phạm vi nhỏ hẹp, mang ý nghĩa trêu đùa, hài hước.

Triệu Ngọc suy nghĩ một lát và nói:

"Trẫm không hiểu thì đã đành, nhưng đám Thái tướng lẽ nào cũng không hiểu luôn sao?"

"Bệ hạ, một cây mà đấu với cả rừng, khi gió đến cái cây đơn độc tất nhiên sẽ bị thổi bay. Trong triều Âu đại nhân chẳng có lấy một ai, thường ngày cũng không kết giao với các quan đại thần, năm hết tết đến cũng ít tặng lễ vật. Mấy lần đến Đông Kinh đều không hề đến thăm hỏi bất cứ vị quan nào, kể cả quan Sử Bộ. Nếu ngài ấy không có tiền đồ, chỉ nhìn vào danh hiệu Trạng Nguyên và là người thân tín với Bệ hạ, bất cứ ai cũng không dám đi so đo, tính toán với ngài ấy. Nhưng do ngài ấy xem trọng võ cử mà xem thường khoa cử, khiến cho các quan đại thần bất mãn cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Còn một điểm..."

Triệu Ngọc nói:

"Chớ có úp úp mở mở như thế."

"Còn một điểm nữa, Lý Hán, Trương Huyền Minh, Âu Dương - ai cũng biết họ là ba người thân tín của Bệ hạ. Vướng mắc lâu như vậy, Bệ hạ liền đẩy Trương Huyền Minh đến Xu Mật Viện. Âu đại nhân chiến tích hơn người, nếu không trấn áp, e là sẽ có ngày thay thế vị trí của Thái tướng. Nói thế này nhé, bây giờ Bệ hạ bổ nhiệm Âu đại nhân làm Tể Tướng, quan viên có thể có nhiều điều không vừa lòng, nhưng bách tính ra sức ủng hộ Âu đại nhân trên khắp Đông Kinh tuyệt đối sẽ nhiều hơn Thái tướng, suy cho cùng thì những việc Âu đại nhân làm cứ bày ra đều đều trước mặt mọi người, Thái tướng đã làm được gì chứ? E là chính ông ấy cũng không sao nói rõ được."

"....."

Cửu Công Công nói tiếp:

"Thật ra điều này là do Bệ hạ chưa từng xem Âu đại nhân là người của mình. Lúc Âu đại nhân giúp Bệ hạ tới bận bịu tay chân thì người không chịu đưa ra bất kì lợi ích nào của mình, thêm vào đó bản thân người lại có rất nhiều kiến giải mâu thuẫn, cho nên Bệ hạ mới cảm thấy không thể xem Âu Dương là người thân tín được."

"Gừng càng già càng cay, lời này quả không sai."

Triệu Ngọc nhìn Cửu Công Công và nói:

"Chỉ có điều, sao bây giờ khanh mới nói những lời này với trẫm?"

"Bẩm Bệ hạ, có nói sớm, Bệ hạ cũng nghe không lọt."

"Được rồi. Khanh bảo Đại Nội và Lễ Bộ hạ một công văn gửi cho Âu Dương, nói rằng tháng sau trẫm sẽ đích thân đến Dương Bình vi hành."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.