Sau một hồi dùng hai tay gãi đầu kịch liệt, Âu Dương thống khổ nói:
"Hành cung miễn cưỡng cũng có thể giải quyết được, đem cửa chính của nha môn di chuyển đến một nơi khác, cải tạo công đường một chút, gộp luôn với chỗ ở của ta, cho người lấp hồ bơi đi, cửa sau sẽ dùng hai tấm ván gỗ tạo thành một vách ngăn thông thẳng tới một ngõ nhỏ rồi khoanh tròn lại, bên ngoài công đường cũng khoanh lại một chút, may ra có thể gom góp được hai mẫu đất, sau đó lại san bằng cả chuồng ngựa ở bên phải, chung quy cũng được ba mẫu. Đem ngựa gửi đến vùng ngoại ô để cho xưởng in ấn của ta nuôi dưỡng chúng một thời gian."
Âu Dương nói tiếp:
"Còn vấn đề về tiêu chuẩn đồ ăn thức uống, thì nước theo yêu cầu phải đến lấy ở bốn mươi dặm ngoài, hai mươi dặm ngoài là vách núi cao và dốc, khó khăn hiểm trở, bảo mọi người chuyển hướng đi xa thêm năm dặm để lấy nước sạch ở sông chắc là không có vấđn đề gì, nhưng bắt buộc phải đi đủ bốn mươi dặm, nếu không ngộ ngỡ nảy sinh vấn đề thì sẽ không dễ gì mà ăn nói. Về phần nguyên liệu để làm thức ăn thì đúng là bắt bẻ hoàn bắt bẻ mà. Nhưng hàng hóa ở Dương Bình không thiếu, vẫn có thể đáp ứng được, nước vo gạo có thể bán cho các hộ nuôi lợn để kiếm tiền, thu về một chút phí tổn cũng tốt. Còn cái chuyện hoàng thổ gì đó cũng không phải là vấn đề gì đáng ngại. Điều đáng lo bây giờ là trong thành chỉ có sáu khách đêm, ngoài thành thì có hai khách điếm đang trong thời kì xây dựng, cả thảy là tám khách điếm, số lượng quán trọ thì khoảng hai trăm gian trở lại, hơn nữa chẳng có gian phòng nào phù hợp với tiêu chuẩn đề ra của các quan đại thần cả."
"Vấn đề số lượng gian phòng thì không có gì khó."
Cam Tín nói:
"Ta có thể tạm thời mướn nhà của dân. Nhưng yêu cầu về sự rộng rãi và thoáng đãng của gian phòng thì..."
"Không lo nữa, người nhiều như thế, một phòng khách cũng bị nhét tới mức chẳng còn chỗ mà chen. Cam Tín, ngươi hãy dâng tấu chương nói cho họ biết tình hình, lại viết thêm câu bảo bọn họ không cần đến nữa."
Âu Dương bực dọc nói:
"Đến một chuyến mà bắt người ta sửa sang chào đón tới mức gà bay chó chạy hết cả."
Âu Bình ở bên cạnh chợt nói xen vào:
"Thiếu gia, lần này bọn họ vừa đến đã đi, cứ cho là họ sẽ thanh toán chút đỉnh đi, nhưng chung quy lại thì chúng ta vẫn phải đổ vào đó cả đống tiền."
"Hay là chúng ta tìm một người giả làm sứ giả Kim quốc đến giữ chân Hoàng Đế, để nàng ta đừng đến nữa?"
Âu Dương thiên mã hành không.*
*Thiên mã hành không: ngựa thần lướt gió tung mây (ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc). Trong câu này ý nói ra một điều mà không ai nghĩ tới một cách trôi chảy, rõ ràng.
Triển Minh không đếm xỉa tới chuyện Âu Dương đáng nói hươu nói vượn, hắn mở miệng nói:
"Ti chức có thể đến châu lị mượn ba nghìn người để duy trì trật tự trị an ngoại vi và tham gia vào việc vận chuyển, nhưng việc này cũng phải chi tiêu một con số đáng kể. Dù sao thì cũng không thể bắt người ta nhịn ăn nhịn uống được. Mỗi ngày một người tiêu hết ba mươi đồng tiền cơm ăn, nước uống, vậy thì ba nghìn người sẽ cần chín mươi quan tiền trong một ngày. Ngộ nhỡ đám người của Hoàng Thượng ở lại mười này, thì tiền ăn uống sẽ đi đứt chín trăm quan, còn phải trợ giúp cho họ một chút tiền ở nữa, tránh để châu lị nói chúng ta không đủ thành ý, nói gì thì nói, việc này cũng phải chi ngót nghét hai nghìn quan."
Cam Tín nói:
"Bây giờ một mét vuông hoàng thổ có giá tám mươi đồng, thêm vào đó là tiền thuê công nhân lát và tẩy rửa nữa, dự tính khoảng ba nghìn quan là ít. Ngoài ra còn có một phần nguyên liệu thức ăn phải đến Đông Kinh vận chuyển tới, cứ lấy thời gian mười ngày mà tính, thì sẽ cần khoảng ba trăm quan tiền phí vận chuyển, vận chuyển nước cần khoảng một trăm quan. Di chuyển địa điểm nha môn cần một khoản tiền, tu sửa hành cung cũng cần thêm một khoản tiền nữa.Muốn mở rộng đường phố thì phải dỡ bỏ một phần các công trình kiến trúc và bồi thường, việc này cũng cần một chút tiền, còn phải chế tác các sản phẩm công nghệ tặng cho các quan đại thần, Đại Nội. Còn phải thuê người dẫn đường cho các quan đại thần...."
Âu Bình nói:
"Nếu Hoàng Đế thật sự tâm huyết nên mới đến đây, người sẽ muốn xuống các thôn xóm xem xét tình hình, nhất cử nhất động này của người sẽ cần một khoản tiền lớn. Phí tiếp đãi khi đến thôn làng, phí thuê các bậc trưởng giả đến nói chuyện với người, phí thuê người lao động xếp hàng ở hai bên đường chào đón, phí trợ cấp tổn thất do ngừng sản xuất..."
"Dừng!"
Âu Dương đau đầu hỏi:
"Tóm lại cần khoảng bao nhiêu tiền?"
Cam Tín mở căng hai con mắt trắng dã bấm bấm các đầu ngón tay, sau một hồi lâu suy nghĩ mới nói:
"Ít nhất cũng phải chuẩn bị một vạn quan, đây là còn chưa tính đến chuyện Hoàng Đế muốn xuống khảo sát thôn làng, và chỉ ở lại Dương Bình trong thời gian mười ngày. Nếu như người đi xuống thôn xóm, thì tối thiểu phải bỏ ra thêm ba nghìn quan, nếu mỗi thôn xóm Hoàng Đế đều đi khảo sát một lượt, thì nha môn nhất định sẽ phá sản. Ngoài ra cứ lấy thời gian mười ngày mà tính, thì khả năng sản xuất của bản huyện sẽ phải chịu xâm hại, với lại bức tường của Tân Thành dù sao cũng phải sử lại một chút chứ. Lúc Hoàng Thượng đến là tháng bảy nông nhàn, nhưng chúng ta phải chuẩn bị đón tiếp vào tháng sáu ngày mùa..."
"Chỉ một câu thôi, tốt nhất là nàng ấy đừng có đến."
Âu Dương nói:
"Nàng ấy mà đến một cái, Dương Bình chỉ có nước mạt."
"Ngộ nhỡ bọn họ đến đây hai mươi ngày, vậy thì hai mươi ngày đó buộc phải phong tỏa phố Đông, mọi hàng hóa đến Tân Thành phải đi ra theo cửa Nam. Mà hàng hóa do Tân Thành xuất ra cũng phải chuyển đi theo hướng cửa Nam. Vốn dĩ giao thông Dương Bình đã rất chật hẹp, đột nhiên không có chuyện gì lại xuất hiện nhiều kiệu ở trên đường như vậy, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự trị an của địa phương. Còn nữa, khi bọn họ ở Dương Bình, đường xá sẽ do bọn họ chiếm cứ. Đại nhân cũng biết, xe bò, xe ngựa ở chỗ chúng ta qua lại không ngớt, không bị ùn tắc nghiêm trọng mới lạ."
Âu Dương vuốt cằm và nói:
"Làm ăn lỗ vốn như vậy thì chúng ta sẽ không làm nữa. Bây giờ Hoàng Đế tự mình dâng lên tận cửa, chúng ta không làm ra được ít đồng thì sẽ thiệt thòi cho mấy người chúng ta.Bỏ ra nhiều tiền như thế thì chúng ta nhất định phải kiếm lại cho đủ."
"Kiếm bằng cách nào?"
"Ngày kia xem báo!"
....
Số đặc biệt của Hoàng Gia báo Dương Bình. Cửu Công Công giảng giải:
"Chính là ấn phẩm thêm trang đặc biệt vì huyện Dương Bình. Trên đó nói: vào hạ tuần tháng bảy, Âu đại nhân sẽ tổ chức đại hội thể dục thể thao toàn dân của ngân hàng Dương Bình, nam nữ đều có thể tham gia. Đại hội này có các phần thi sau: Xạ kích, cử tạ, bơi lội, chèo thuyền, điền kinh, đá cầu, đấu võ, nhảy xa, nhảy cao, leo núi.... Đại hội thể dục thể thao này được tổ chức dựa trên nguyên tắc: dân có khỏe thì xã tắc mới vững bền, chăm tập thể dục thì mới giảm bớt được bệnh tật. Đại hội thể dục thể thao lần này do người đứng đầu ngân hàng tư nhân Dương Bình tổ chức, tửu nghiệp Dương Bình được chỉ định là nơi cung ứng thức uống có cồn duy nhất cho đại hội, lò dân Dương Bình được chỉ định là nơi duy nhất cung cấp đồ gốm sử dụng cho đại hội , chợ nuôi gà Dương Bình là nơi duy nhất được chỉ định dùng gà làm thực phẩm, hiệp hội thương nghiệp lá trà Đông Nam là thương gia trà loại duy nhất được chỉ định cho đại hội lần này..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]