Trương Huyền Minh gật đầu:
"Một bên là lương thực tinh thêm thịt kho tàu, một bên là lương thực phụ thêm rau cỏ. Được không."
"Tây Hạ hoang vắng, ngành sản xuất như chăn nuôi, gieo trồng, chế tạo. . . rất có tương lai."
Âu Dương nói:
"Đến lúc đó có thể cổ vũ dân chạy nạn vào Tây Hạ."
Trương Huyền Minh gật đầu:
"Những biện pháp này ta sẽ sửa lại rồi dâng tấu. Bây giờ chính là cần phải đánh thắng trận."
Tô Thiên nói:
"Chuyện này chúng ta cũng không thể không tỏ thái độ. Hiệp hội thương nghiệp Dương Bình đến lúc đó sẽ bỏ số tiền lớn để treo thưởng. Một cái tai trái một xâu tiền. Dự bị bỏ vốn năm mươi vạn xâu, đủ để khí thế quân ta như cầu vồng."
Trương Huyền Minh mừng rỡ nói:
"Đến lúc đó, còn có thể đi mượn quân Liêu, dù sao đều cùng giá, cứ mỗi trận chiến là tổng kết, ta nghĩ quân Liêu tất sẽ không cự tuyệt."
Âu Dương thì lại cười khổ:
"Nếu như vậy, chỗ Tống Liêu lướt qua, chỉ sợ bách tính bình thường cũng sẽ chết oan chết uổng."
"Tất nhiên không thể tàn sát hàng loạt dân trong thành, về phần bách tính ngoài thành. . . Hiền đệ quá lo lắng rồi."
Một xâu tiền có thể mua rất nhiều rất nhiều gạo, người đi làm lính hoặc là tổ truyền, hoặc là do cuộc sống bắt buộc. Mạng của người khác, tiền của mình, Âu Dương đã nhìn thấy tràng diện huyết tẩy. Nơi quân đội lướt qua, không có một ngọn cỏ. Chiến tranh thật đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1939582/chuong-133-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.