"Ca của ngươi chết rồi?"
Âu Dương hỏi.
"Phì"
Âu Dương sớm có chuẩn bị, tay chặn nướt bọt, sau đó bôi ở trên quần áo Hoàn Nhan Lan:
"Ta rất buồn bực, ca của ngươi chết rồi, ngươi tìm ta gây phiền toái làm gì?"
Hoàn Nhan Lan cả giận nói:
"Nếu không phải ngươi đưa đồ cho người Khiết Đan, anh của ta sao lại chết?"
"Ai nha, vậy thì phiền rồi. Bạch Liên, tí nữa báo cho hai thợ rèn chế tạo nỏ tiễn kia, bảo với bọn họ, bọn họ là thủ phạm bắt được quận chúa quận Kim, bảo bọn họ nhanh chạy trốn. Còn nữa, chúng ta từng ăn cơm trong thôn, bọn họ cũng phải thủ phạm, còn cả người bán quần áo gì đó, đều là thủ phạm, bảo bọn họ chạy mau."
"Dạ, đại nhân."
Bạch Liên cười trả lời.
"Mướn chiếc xe ngựa, mang đi."
Âu Dương không để ý tới Hoàn Nhan Lan muốn ăn mình, phất tay căn dặn. Cường đạo lý luận chính là như vậy, không ngờ ngươi giết hại nhiều người như vậy không có cảm giác áy náy, ca ca mình chết liền tìm tới trả thù. Quá bó tay rồi.
. . .
Hoàn Nhan Lan được bí mật áp giải trở về Dương Bình, đưa vào đại lao trọng phạm. Đại lao này cũng không phải là do gỗ dựng nên, mà là nhà giam do sắt tinh chế tạo, lạc thành đã hơn một năm, vốn là để giam giữ và sử dụng với tội phạm cứng đầu, nhưng mãi chưa sử dụng, sắt đã bắt đầu rỉ rét, hiện giờ xem như nghênh đón vị khách đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1939576/chuong-135-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.