Âu Dương ở bên này không ngừng khuyên răn:
"Huynh đệ, không phải là ta cố tình dây cà ra dây muống, nhưng ta cảm thấy các huynh đang phạm phải sai lầm đấy. Muốn mua pháo gì đó thì tốt nhất nên đầu tư mua thuyền, mua lấy hai mươi chiến thuyền từ đường biển tạt qua hậu lộ của chúng, đánh vào hậu phương của chúng."
Sứ giả Liêu quốc lắc đầu:
"Ý của Hoàng Thượng nước ta là mong triều Tống không bán vũ khí cho người Nữ Chân, nếu không sẽ làm tổn hại đến tình nghĩa huynh đệ chi bang của hai nước Tống - Liêu."
"Cái này... Mua một ít đi mà. Nếu không muốn mua thuyền thì huynh có thể suy nghĩ đến việc mua thêm một lô mìn."
"Âu đại nhân, mìn của người chỉ có thể chôn dưới đất trong bảy ngày, nếu như trời đổ mưa thì ngày hôm sau đã không nổ được nữa rồi."
"Đó là chuyện của trước kia, chứ giờ đã cao cấp hơn nhiều rồi."
Âu Dương cầm ra một bản vẽ và nói:
"Đây là mìn đơn binh mới nhất, có thể chôn trong vùng đất ẩm ướt mười lắm ngày, giá tiêu thụ cũng không quá cao, mỗi quả một quan tiền, một còn ngựa có thể đổi lấy mười mấy quả rồi."
"Thật chứ?"
"Thật đấy!"
Âu Dương nói:
"Nói suông thì chẳng ai tin, chi bằng chúng ta đến thao trường Đông Kinh để thử hiệu quả của nó được không?"
"Được."
..................
Trương Huyền Minh trách Âu Dương:
"Ngươi mau đi gặp cái cô Hoàn Nhan Lan gì đó đi, nói cả một ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1939490/chuong-159-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.