Vì Âu Dương dù sao cũng chỉ là quan bát phẩm tép riu, để phòng có người lời qua ý lại, nên tri châu không dám ra mặt trọng đãi. Vài ngày sau, Âu Dương rời đi, Chu An sắp xếp đội kỵ mã đưa Âu Dương đến Tân Thành.
Theo logic thông thường thì khi kinh tế phát triển rồi, thì tỉ suất nảy sinh cướp giật ở quy mô lớn sẽ ít dần đi, với lại đoàn người của Âu Dương cũng không phải là những kẻ ngồi không xơi nước, không cần Chu An phải cho người đưa đi như thế.
Nhưng Chu An vẫn rất kiên định, theo lời của ông ấy thì đoạn đường chính ở đây đang trong giai đoạn sửa chữa, cũng là đoạn đường chính để nối với đất liền, có người của ông ấy đi cùng thì lộ trình sẽ suôn sẻ hơn một chút.
Do nền kinh tế là một khối thống nhất, nên các huyện đều sẽ điều những nông dân nông nhàn ở trong huyện mình đi tu sửa những tuyến đường chính. Đây là cách làm mà họ học hỏi được của Dương Bình, nông nhân có thể tăng thêm thu nhập, sau đó lại chuyển đổi thành phí tiêu dùng, kéo theo đó là sự phát triển của kinh tế.
Mới lập xuân, cây nông nghiệp vẫn chưa được ra đồng, nên tuyến đường chính rất là lộn xộn. May mà có mười mấy người do Chu An cử theo, luôn luôn điều tiết ở phía trước nên đoàn người của Âu Dương cũng không mất quá nhiều thời gian, ở nơi đông đúc, các đoàn vận chuyển hàng hóa đều ưu tiên để cho người của Âu Dương đi qua trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1939462/chuong-166-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.