Chương trước
Chương sau
Triệu Ngọc gật đầu:

" Có chút ý tứ. Các loại niên hiệu này trong tám mươi năm lại một vòng rồi một vòng, nhưng mọi người nhớ kỹ chân chính được mấy cái? Khi còn bé nghe người ta nói Chính Hòa năm thứ X, trẫm bấm ngón tay suy tính chỉ là chuyện mấy năm trước. Mà nói thẳng Đại Tống năm sáu mươi bốn trẫm liền có thể vừa xem hiểu ngay. Việc này chuẩn, hồi sau trẫm sẽ hạ chỉ, định ra quốc hiệu Vạn Niên."

" Bệ hạ anh minh."

Triệu Ngọc gật đầu:

" Đêm nay ở trong cung dùng bữa đi."

Tâm tình của nàng quả thực không tồi, mấy vấn đề này, Âu Dương đã lần lượt giải quyết mấu chốt bên trong. Mà duy nhất không nói đến chuyện của Đồng Quán, Triệu Ngọc tin tưởng trong lòng Âu Dương cũng biết. Nói với Âu Dương nhiều như vậy, không phải là muốn để Âu Dương đi truyền đạt ý của mình sao? Tại sao gọi Âu Dương? Trong triều văn thần đối với Đồng Quán đều không hài lòng lắm. Người Đồng Quán giao hảo trước kia bởi vì thay triều đổi đại, hoặc chết hoặc giáng chức. Nội cung, nội thị cũng toàn bộ thay mới. Mà để quan hệ tốt, cũng không thích hợp, vậy sẽ khiến hắn càng thêm sinh nghi. Thấy thân phận Âu Dương thoả đáng, quan không lớn, nhưng có danh hiệu tổng Hoàng Gia báo, cùng Đồng Quán quen biết cũng chưa đến mức quá thân quen. Mặc dù là là quan văn, không khinh thường Đồng Quán. Tổng bản thân có quân công, Đồng Quán cũng sẽ khách khí vài phần.

...

Cùng hoàng đế ăn cơm thật ra lại không phải là một chuyện vui sướng. Nếu bên cạnh đều là thân tín Triệu Ngọc coi như còn được, đằng này hết lần này tới lần khác còn phô trương. Hơn nữa bữa cơm này cũng vô cùng lãng phí thời gian. Một canh giờ, mới ăn một nửa. Âu Dương sắp đứng ngồi không yên. Triệu Ngọc nhìn thấy trong mắt lóe lên ánh cười nói:

" Biết hoàng đế này không phải người người đều có thể làm được không? Đặc biệt là nữ hoàng đế."

" Đúng vậy."

Âu Dương đồng ý phụ họa một tiếng, quả thật không sung sướng gì. Mỗi ngày trong cung, nam hoàng đế còn có thể chơi đùa nữ nhân, nữ hoàng đế ngoại trừ xem công văn chính là nghĩ biện pháp lãng phí thời gian còn lại. Bản thân làm tri huyện, năm đó bận chẳng khác gì chó, phàm là mọi việc luôn có một cái giá lớn. Muốn làm quan, thì phải bỏ công mười năm gian khổ học tập. Rồi sau đó dựa vào cơ duyên, dựa vào cố gắng, dựa vào trí tuệ, dựa vào gan dạ sáng suốt để thăng quan. Mà nhìn hoàng đế, hy sinh chính là tự do, cô độc và tịch mịch. Thâm cung oán phụ? Âu Dương rùng mình một cái. Lại nhìn Triệu Ngọc, không có nửa điểm hương vị oán phụ. Hôm nay chỉ có khí phách hăng hái, dã tâm bừng bừng. Dã tâm cũng không phải là nghĩa xấu, đặc biệt với người hiện đại mà nói. Có dã tâm có thể lý giải vì có lý tưởng có mục tiêu. Ở cổ đại người như vậy không nhiều lắm, Âu Dương thấy đa số người đều là cứ trôi dạt theo thời gian, có rất ít người đấu tranh cho vận mệnh của mình. Quỹ đạo cuộc sống tổ tiên để lại, bọn họ cứ theo đó mà lặp lại. Đương nhiên, xuất phát từ bản thân mình, rất nhiều người có mục tiêu, ít nhất có mục tiêu cùng động lực kiếm tiền.

Triệu Ngọc nói:

" Tiểu Thanh sắp xuất giá rồi, ngươi nếu hối hận vẫn còn kịp."

Âu Dương vội nói:

" Hồi bẩm bệ hạ, vi thần đã có thê tử rồi. Lần này tới Đông Kinh chính là để Lại bộ đăng ký trong danh sách."

" Hả?

Triệu Ngọc ngẩn người hỏi:

" Ai?"

Âu Dương không hề có chút động tĩnh nào đột nhiên kết hôn, thật đúng là hù Triệu Ngọc giật nảy mình.

" Lương Hồng Ngọc đó, hồi hương thăm nhà. Bá phụ ta với nàng khen không dứt miệng, cho nên liền tác hợp. Vi thần nghĩ, bá phụ giống như cha của vi thần, lời nói không thể không nghe, vì vậy liền nghe theo."

" Vậy sao?"

Triệu Ngọc nhẹ lắc đầu nói:

" Ngươi đó, không phải là trẫm can thiệp, chỉ là trẫm thấy phu nhân nhà ngươi tính tình rất không giống người có thể an phận làm người vợ bình thường được."

" Thật ra là vi thần thật sự chịu không nổi phiền nhiễu của bà mối, dứt khoát liền cưới Lương Hồng Ngọc."

" Ngươi sẽ không sợ Tiểu Thanh biết sẽ thương tâm sao?"

" Bẩm bệ hạ, Tiểu Thanh cùng vi thần năm đó ở bên nhau, căn bản không phải là tuổi tác cảm tình ổn định. Hôm nay tình yêu chết đi sống lại này, ngày mai có thể vì thứ kia mà thắt cổ tự sát. Không thể nói thương tâm gì cả. Hãy xem Đông Kinh, còn nhiều tài tử phong độ phiêu dật mà. Vi thần nào dám trèo cao đến quận chúa."

" Haiz... Nói ngươi không có dã tâm, quả thật không có dã tâm."

Triệu Ngọc đã nghĩ Âu Dương cái gì cũng không yêu cầu, có phải là có âm mưu gì không. Gần đây nhìn thấy rõ ràng, người này vẫn tương đối đạm bạc. Tiền không thể không có, nhưng là không cần quá nhiều. Quyền tốt nhất có một chút, không có cũng không sao. Nàng cùng Âu Dương dường như đã quên chuyện phát sinh vào đêm đó. Âu Dương quên là bình thường, tình một đêm thôi mà, ở quán bar thật là bình thường, về sau nếu gặp lại nhau, cũng xem như không hề xảy ra chuyện gì. Nhưng Triệu Ngọc quên, nguyên nhân phải phức tạp hơn.

Âu Dương nói sang chuyện khác hỏi:

" Bệ hạ, Tiểu Thanh quận chúa gả cho ai?"

Triệu Ngọc lắc đầu:

" Bởi vì trẫm không có con cái, Tiểu Thanh thân phận đặc thù. Nàng không phải là huyết thống hoàng gia, nhưng lại cùng trẫm quan hệ thân mật. Liêu, Kim hai nước đều phái người nhắc tới hôn nhân, trẫm cũng có điểm khó khăn."

Liên họ chính trị đây là chuyện tốt cũng là chuyện xấu. Chuyện xấu là Tiểu Thanh mất đi quyền lợi truy cầu tình yêu. Chuyện tốt chính là Tiểu Thanh sẽ sống rất tốt. Dựa theo trước mắt xem xét, Tống càng cường đại, địa vị Tiểu Thanh lại càng cao, đây là vấn đề rất sự thật. Nữ nhân mà, đến tuổi sẽ biết, tìm một người yếu mình so với tìm một người mình yêu còn tốt hơn. Truy cầu tình yêu gì chứ, tình yêu chính là sao băng vụt qua mà thôi...

Âu Dương lại nói sang chuyện khác:

" Bệ hạ nếu cảm thấy buồn bực, có thể xuất cung đi dạo, đi khắp nơi một chút. Đại học Dương Bình của vi thần đều là tài năng rường cột tương lai Đại Tống. Quân lộ Tây Bắc cũng có thể đi xem. Đúng rồi tháng bảy này lại một đợt Đại Tống thi đấu đá cầu. Lần này không chỉ có các Đại Tống báo danh, hơn nữa Liêu Kim Đại Lý đều sẽ phái người tham gia."

" Đến chỗ của ngươi? Có làm phiền quá bổn địa không?"

Triệu Ngọc chậm rãi nói:

" Năm kia nhưng là có người nói, không có việc gì chạy tới thêm phiền sao."

" Cái này... Làm sao lại lọt vào trong tai bệ hạ."

Âu Dương khinh bỉ liếc Cửu công công, người này là một trong những người có khả năng mật báo nhất. Âu Dương nói:

" Lần này không giống, Dương Bình có đại tửu điếm Kim tôn, ở vùng ngoại thành có bốn biệt thự xa hoa, mặc dù so ra kém so ra kém hành cung bệ hạ, nhưng tổng thể vẫn thoải mái hơn so với cải tạo huyện nha."

" Lát bàn thêm. Trẫm sự vụ bận rộn, chưa hẳn có thời gian đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.