Ăn xong cơm chiều, trời đã tối rồi Âu Dương cáo từ xuất cung. Cửa cung cố ý lưu lại cho hắn, Âu Dương vừa rời đi cửa cung đã đóng lại. Âu Dương thấy vậy vẫn có chút đồng tình với Triệu Ngọc. Cả đám Triển Minh chờ cả buổi trưa cũng không đi, thấy Âu Dương an toàn ra ngoài rốt cục đều thở phào nhẹ nhõm. Rồi sau đó sớm có người đã liên lạc với khách điếm tốt, cứ như vậy một đêm bình thường cứ như vậy mà trôi qua.
Nhưng.. Canh hai, Âu Dương trong phòng Triển Minh trò chuyện xong lại phát hiện...
" Cái hộp không còn rồi?"
Triển Minh kinh hãi. Nhẹ nhàng ngửi ngửi rồi nói:
" Mê hương"
Hai gã nha dịch bên trong gian phòng bất tỉnh nhân sự.
" Ừ, ta cũng đoán được."
Âu Dương căn dặn:
" Người đâu, dẫn bọn hắn đi nghỉ ngơi. Hừ ta cố ý an bài hai gã nha dịch cùng phòng với ta, không ngờ vẫn bị mất. Xem ra bên trong xưởng quân có gian tế cũng không phải là giả."
" Dạ."
Triển Minh gật đầu. Người biết Âu Dương mang tư liệu ra ngoài không nhiều lắm, người bình thường tiếp xúc không đến. Có thể tiếp xúc đến chỉ có mấy người sư phụ già cùng với đồ đệ thân truyền của bọn họ. Nhưng nếu là những người này vốn không cần phải trộm cái hộp đi, bằng trí nhớ là có thể viết ra được. Khả năng duy nhất là có người nói với người bên ngoài, hoặc là nhắc tới chuyện này. Rồi sau đó bị gian tế biết được. Dọc theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1939444/chuong-172-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.