Tiết học một canh giờ đều học hai mươi sáu chữ cái này, trên lớp này phải một đám tiến sĩ là tay chân bủn rủn. Nhưng càng quá đáng hơn là, Âu Dương tan học nói:
” Mỗi người chép một trăm lần, ngày mai nộp bài. Chép ít hoặc là chép sai, phạt nặng. Không phải là ta nói chuyện giật gân, sai một chữ, tương đương đọc sai quân lệnh, liên quan tới tánh mạng một thuyền là nhỏ, vạn nhất bị diệt cả hạm đội mới là chuyện lớn. Mặc dù tín hiệu cờ này không phải mỗi người đều dùng được, nhưng thân là quan tướng của hạm đội, tất nhiên phải phiên dịch không được sai một chữ.”
Trương Huyền Minh đi theo Âu Dương ra ngoài nói:
” Hiền đệ, học cái này có làm được cái gì?”
Lời của Trương Huyền Minh khiến mọi người có cảm giác đồng cảm.
” Được, ta làm mẫu một chút.”
Âu Dương nói:
” Triển Minh, ngươi cầm cờ xí cùng Trương đại nhân đi ra xa. Trương đại nhân nói cái gì, người phất cái đó.”
” Ty chức chỉ hiểu bảy tám phần, phần lớn là học bằng cách nhớ, có thể vẫn còn sai sót.”
” Đủ rồi, ngươi cũng mới học bảy ngày mà thôi.”
Âu Dương quay đầu lại nhìn bọn tiến sĩ rồi nói:
” Ngươi không đến mức ngốc hơn đám tiến sĩ kia chứ?”
Triển Minh thật thà cười nói:
” Đại nhân nói đùa rồi, ai có thể ngốc hơn cả tiến sĩ chứ.”
“…”
Một đám tiến sĩ tức giận. Nhưng kế tiếp tất cả làm cho bọn họ chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1939422/chuong-177-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.