Âu Dương nói:
“Tổng cộng chín nghìn người, các ngươi tính xem một tháng có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền?”
Cứ tính mỗi người một quan đi, vậy một tháng tiết kiệm được gần một vạn quan. Trương Tam hít một ngụm khí lạnh nói:
“Đại nhân đã sớm biết, đại nhân không cách nào phủ quyết sử dụng trường công nhân?”
Lý Tứ nói:
“Ngươi thật ngốc a. Thiên Tống có ai chống đói lại được uy vũ của nữ vương chứ. Vậy mà Tiểu Tần Lĩnh kia vẫn không có ai nguyện ý đi, vậy địa phương kia là hang ổ của thương nhân rồi. Có bao nhiêu người liền có thể kiếm bấy nhiêu vàng. Những người này không chỉ gần như không có tiền công, quan trọng nhất là bọn họ có thể làm những chuyện chúng ta không muốn làm.”
“Đúng, ngày nay thù lao của lao công đang tăng lên. Thanh niên trai tráng bọn họ không muốn làm. Mà những người này sẽ không lo lắng nhiều như vậy.”
Âu Dương thở dài:
“Thật ra bản thân ta vẫn phản đối, có điều ta biết, thay vì phản đối, không bằng làm tốt hạng mục này, giúp cho nhiều người có thể sống tốt hơn. Còn nữa, đánh chiến ở Kim, Cao Ly cũng được, Nhật Bản cũng được, nội chiến liên tục. Cho dù có bán nô lệ cho chúng ta, chưa hẳn đám người bị bán đó sẽ cảm thấy kém hơn cuộc sống trong nước trước đây. Ít nhất, còn có thể ăn no.”
Khi đang nói chuyện, trong đám lao công phi pháp đột nhiên phát sinh một số **, hơn mười lao công lao ra khỏi đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1939328/chuong-193-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.