Âu Dương kêu thảm một tiếng, khuỷu tay đập ở trên ót Hoàn Nhan Lan. Lại nhìn bả vai, hai lạng thịt bị nàng cắn xuống. Tất nhiên đau đến tê tâm liệt phế. Âu Dương cả giận nói:
“Các ngươi những nữ nhân làm tướng quân này, có phải đều thích cắn người không?”
Lương Hồng Ngọc cũng cắn, chỉ là trong lúc làm việc, không kìm nổi mà cắn. Khác với miếng cắn này rất lớn.
“Hừ”
Hoàn Nhan Lan bị tay đè nghẹt thở. Ót còn trúng thương. Còn cả dạ dày, gan đều đau đớn kịch liệt. Thật ra đánh cái gì đánh, ai cũng không dám giết ai thật, giết công chúa Hoàn Nhan Lan này, tội danh Âu Dương liền lớn. Giết Âu Dương, Kim quốc phiền toái càng lớn.
“Chúng ta vốn là người có tình, cần gì phải như vậy chứ.”
Âu Dương thả lỏng khuỷu tay ép cổ nàng nói:
“Thật ra ta rất hi vọng lần thứ hai ngươi tới Đại Tống, là đặc biệt tới tìm ta. Ta cũng luôn chờ đợi ngươi, không ngờ đợi đến là một kiếm kia của ngươi.”
Hoàn Nhan Lan thở gấp mấy hơi nói:
“Ngươi không cần hạ thủ lưu tình, lại càng không cần kiếm cớ cho mình. Ngươi là lo lắng giết ta, ngươi lấy không được chứng cớ.”
“Ngươi dù sao cũng là danh hiệu công chúa, ta nào dám chứ.”
Âu Dương lật qua bên khác nói:
“Giao đồ ra đây.”
Hoàn Nhan Lan đứng lên, cũng không sửa sang lại y trạng xốc xếch ngồi xuống trước cửa sổ, mở cửa sổ hóng gió một hồi lâu mới nói:
“Ngươi cưới ta, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1939303/chuong-197-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.