Âu Dương nhìn kỹ hít một ngụm khí lạnh:
“Đây là quần áo cấm quân, còn là cấm quân Đông Kinh .”
Trên vạt áo cấm quân Đông Kinh có tơ vàng. Không đúng, sẽ không trùng hợp như vậy chứ. Muốn phân biệt trang phục Đông Kinh cùng cấm quân lộ khác, duy nhất chính là chỗ vạt áo này. Một hung thủ mặc quần áo cấm quân, cho dù là mặc trong, không cẩn thận trùng hợp móc phải bộ vị này. Là cố ý vu oan? Hay là ông trời có mắt? Thân là một người cảnh sát, Âu Dương sẽ không tin ông trời có mắt. Ngoại trừ trùng hợp còn có hai loại tình huống, một là vu oan cấm quân Đông Kinh, để người ta biết Âu Dương cùng cấm quân Đông Kinh có cấu kết, tội danh này có thể lớn có thể nhỏ, Triệu Ngọc nếu nghi kỵ, sẽ rất không ổn với vụ án này. Thứ hai, theo tuyến này mà tra, thì sẽ nhảy vào một bẫy rập khác. Một bẫy rập khiến Âu Dương không thể rửa sạch tội danh.
Nếu như là điều thứ hai, vậy thì vô cùng trí mạng. Bởi vì quần áo cấm quân phát hàng năm không nhiều lắm, nếu dễ tra ra chủ nhân vạt áo, nhảy vào trong bố cục của người khác. Nhưng không tra ra, lại khiến người ta không cam lòng. Đây hoàn toàn bắt lấy nhược điểm người khác mà bố trí.
Còn nữa, Hoàn Nhan Lan có thể tin sao? Đây còn là liên hoàn bộ trong bộ, từng bước một đẩy mình vào tử lộ. Âu Dương tin tưởng, cục này nhất định có người bố trí rất lâu. Chỉ có điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1939302/chuong-198-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.