Triệu Ngọc mặt nhăn mày nhíu nỏi:
” Trẫm sao cảm giác các ngươi tựa hồ là kẻ có tiền liên hiệp với tiễn trang cùng nhau bóc lột bách tính. . .”
Âu Dương nhỏ giọng nói:
” Bệ hạ, năm nay trong thuế lợi Dương Bình nộp lên quốc khố, có hai phần là đến từ việc này.”
” Đó chính là cấp thị trường mà ngươi sao?”
Triệu Ngọc không hề rối rắm vấn đề này nữa, chỉ một loạt phòng có nóc nhà rất cao thật dài ở phía trước hỏi.
” Đúng vậy thưa bệ hạ.”
Âu Dương nói:
” Bên này thuộc loại tập trung mua bán. Các loại thịt tươi có chuyên gia kiểm nghiệm, nếu như là bệnh chết đều không thể đưa vào buôn bán. Các nhà này được sắp xếp tương thông, có nhà chuyên môn bán thịt, có nhà chuyên môn bán gia cầm, có nhà chuyên môn bán cá, có nhà chuyên môn bán rau dưa. Còn có bồ kết, nấm phục linh, các loại đồ dùng như dầu gội đầu, kem đánh răng, sợi bông, thợ may các loại. . . , còn có các quầy quà vặt như mứt hoa quả, gà quay vịt nướng gì cũng có. Cho nên bất kể là đồ gia dụng hay là đồ văn phòng, đều có thể mua được ở bên trong. Thậm chí các hạt giống, trâu cày cũng có. Nói thật ra bây giờ làm ăn không được tốt lắm. Nhưng đường bộ khai thông lại thêm cầu được xây xong, nơi này liền náo nhiệt hơn.”
Bên phải là tạp khu, bên này có các loại người bán hàng rong, các loại thức ăn ngon. Quán trà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1939277/chuong-201-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.