Chương trước
Chương sau
Cứ vậy, những người này liền bất mãn, đều đến hành dinh khâm sai của Âu Dương để cáo trạng. Nhưng Âu Dương phái Lý Tứ nói, quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Nếu Hưng Khánh phủ là đất Tống, tất nhiên hết thảy chấp hành dựa theo luật pháp Tống. Mặc dù như vậy khiến người này không lời nào để nói, nhưng những người này bắt đầu ôm thành đoàn, dùng suy nghĩ pháp luật không hiểu dân chúng để đối kháng Tiết độ nha môn. Thậm chí các quý tộc đã bị phán quyết cũng kiên quyết không giao tài sản phi pháp, lại càng không cần phải nói là tiền phạt. Lý Cương cũng không quản, chỉ quản thẩm án. Phái ra nha dịch không thu được tiền thì không thu.

Ngay khi mọi người đều cảm giác Lý Cương là đang làm màu, ba nghìn cấm quân bản bộ Tiết Độ Sứ đồng thời gây khó. Dựa theo công văn bán buôn chỗ Tiết độ nha môn, những người này vô lý đối kháng Tiết độ nha môn, xem luật pháp là thứ vô nghĩa, cho nên phái ra binh đinh cưỡng chế đoạt lại. Hơn nữa phái văn lại đem tài vụ đoạt được tạo sách giao cho hành dinh khâm sai cân nhắc quyết định.

Kết quả là, Hưng Khánh phủ vừa bình tĩnh lại lật trời rồi. Binh sĩ giống diễn luyện bình thường trước đó, vô cùng chuẩn xác khống chế mỗi nhà mỗi hộ trong danh sách. Ngoại trừ ba quan viên giao nạp tiền phạt, chịu nhả tiền, tất cả mọi người đều tụ chúng đối kháng quan sai, Âu Dương lập tức truyền gặp Lý Cương truyền đạt tinh thần, tụ chúng đối kháng quan sai, tương đương tạo phản. Hạ công văn cho trấn an tư Hàn Thế Trung, ra lệnh cho quân đội bình định. Sau khi hết thảy trình tự đều làm đủ, Hàn Thế Trung tiếp công văn, lập tức phái ra đại quân.

Ban đêm, trong Hưng Khánh phủ máu chảy thành sông. Âu Dương một chút cũng không đồng tình những người hại dân thường này. Ở hành dinh khâm sai dưới loại thái độ này, Hưng Khánh phủ bị tẩy sạch một lần.

Sau khi Lý Kiền Thuận biết vừa sợ vừa giận, lập tức phái người đến hành dinh khâm sai chất vấn. Âu Dương đưa ra công văn Tiết độ nha môn, bày tỏ chuyện nguyên nhân gây ra là Tiết độ nha môn cho rằng những người này tạo phản. Tiết độ nha môn thì giải thích, dựa theo luật pháp Tống tụ chúng kháng pháp, tương đương mưu nghịch, hết thảy hắn đều dựa theo chương trình làm việc. Lý Kiền Thuận lại truy tra được, hiện căn bản của những cáo trạng kia lại không phải kẻ sở hữu thổ địa cùng vật phẩm gốc, vì vậy cáo lên Tiết độ nha môn. Lý Cương thì trả lời, liền vì chứng minh những người này không phải kẻ sở hữu gốc, cho nên sau khi tạo sách tất cả vật phẩm sẽ nộp lên quốc khố.

Lý Kiền Thuận nghe xong hồi báo lặng người nửa ngày, đây là ý gì? Về sau mới kịp phản ứng. Có câu dân không cáo, quan không truy xét. Dân tố cáo, quan chứng minh những tài sản này do các quý tộc cướp đoạt. Dựa theo quy định phải trả lại cho bách tính. Nhưng lại đã chứng minh bách tính những cáo trạng này thực sự không phải là kẻ sở hữu gốc của tài sản, chỉ có thể nộp lên quốc khố. Tính tới tính lui, tiền dân gian Tây Hạ thành tiền quốc khố Đại Tống, nhưng lại có lý có cứ không cách nào phản bác.

Sau đó Lý Kiền Thuận cũng minh bạch Âu Dương tất nhiên cũng sẽ không khách khí đối với mình, vội mời Ngô Vi vào trong hoàng cung thương lượng. Không ngờ nội thị báo lại, cả nhà Ngô Vi bị nghi xâm chiếm thổ địa người khác, đã bị Tiết độ nha môn trông giữ. Bất luận kẻ nào cũng không thể tiếp cận. Nhưng ngay cả như vậy, nội thị vẫn liều chết mang về một phong thư viết tay của Ngô Vi.

Ngô Vi nói trên thư, Đại Tống hôm nay không thể so với ngày xưa, lại thêm Âu Dương tàn nhẫn, cả nhà Ngô Vi tất nhiên bị độc thủ. Ngô Vi xin Lý Kiền Thuận yên tâm, Âu Dương dám động ai, cũng không dám động Lý Kiền Thuận. Cuối thư nước mắt nước mũi cùng chảy, nói nào là gian nhân giữa đường, duyên phận quân thần đã hết, chỉ hi vọng trông thấy ngày Âu Dương hạ ngục hỏi tội, không dám hy vọng xa vời chuyện khác. Còn nhấn mạnh với Lý Kiền Thuận, không được bởi vì khó khăn mà buông bỏ.

Ở trong hành động lần này, kể cả Ngôi Danh Thủ Toàn ở bên trong, cả đám đều bị giam lỏng. Khác với Ngô Vi, giam lỏng những người này có chứa hương vị bảo vệ rất rõ ràng. Lương thực và đồ dùng hằng ngày đều là hành dinh khâm sai trực tiếp báo xin phê chuẩn, ở dưới tình huống phái người bảo vệ còn có thể ra ngoài khá tự do. Đương nhiên, không thể tìm bạn. Nghe nói Ngôi Danh Thủ Toàn cũng được bảo vệ, Lý Kiền Thuận mắng to Ngôi Danh Thủ Toàn. Hắn cho rằng, hết thảy mọi chuyện đều là Ngôi Danh Thủ Toàn bán đứng kế hoạch của mình tạo thành, cũng khó trách quân Tống sau khi Hưng Khánh phủ ổn định còn muốn gây chiến. Ngay khi hắn chửi bới mười tám đời tổ tông của Ngôi Danh Thủ Toàn, hành dinh khâm sai truyền tin tức đến, Triệu Hô Nhi sẽ ở chừng mười ngày đến Hưng Khánh phủ. Lý Kiền Thuận bấm tay tính toán, Âu Dương tựa hồ không trải qua thương lượng và thảo luận, trực tiếp đưa Triệu Hô Nhi từ Dương Bình đến. Một công chúa ngay cả loan giá không có không nói, tựa hồ ngay cả kiệu cũng không có. Âu Dương tử địa đã định. Lý Kiền Thuận phái người đến hành dinh khâm sai truyền lời, sau ngày 15 là ngày tốt lành.

Âu Dương đã đến tử kỳ? Đừng nói là Lý Kiền Thuận cho rằng như vậy, người trong triều cũng tưởng như vậy, thậm chí Triệu Ngọc đều lo lắng vì Âu Dương lỗ mãng. Toàn bộ thế giới duy nhất buồn bực chính là Tống Huy Tông.

Triệu Hô Nhi đến Hưng Khánh phủ, nghỉ ngơi sửa sang lại cách ăn mặc một phen, mà hành dinh khâm sai bắt đầu trao đổi chi tiết kết hôn với Lý Kiền Thuận. Âu Dương phái người cường điệu, ba ngày sau tân hôn Lý Kiền Thuận phải ra đi Khai Châu, nhất quyết như thế.

. . .

Chuyện xảy ra không có gì ngoài ý muốn, hôn lễ cử hành đúng hạn. Nhưng kết hôn này Lý Kiền Thuận rất bất an, cô dâu này căn bản không có khí hào liệt, dịu dàng ngoan ngoãn cực kỳ. Triệu Hô Nhi trước kia có thể không nổi danh, nhưng trở thành diễn viên ở trong chuyện hòa thân với Liêu, dân gian đều với công chúa tính tình nóng nảy này có chỗ minh bạch. Lý Kiền Thuận liền buồn bực, chẳng lẽ là vì bản thân thật sự quá anh tuấn? Nhưng anh tuấn hơn nữa cũng là một Hoàng đế gặp xui mà thôi.

Nhưng cọc hôn nhân càng kết càng cảm giác không đúng, khó khăn lắm vào động phòng, Lý Kiền Thuận trực tiếp mở vải che đầu Triệu Hô Nhi. Sau đó hôn mê bất tỉnh. Nửa đêm tỉnh lại, không nói hai lời, bảo thị tòng chuẩn bị cỗ kiệu, liền xách Triệu Hô Nhi trực tiếp đến hành dinh khâm sai hưng sư vấn tội.

Nhưng không ngờ Âu Dương tựa hồ biết hắn sẽ tới, cùng Hàn Thế Trung và Lý Cương đang ngâm rượu ngắm trăng. Lý Kiền Thuận xông vào chất vấn:

“Âu Dương, ngươi ra ngoài cho trẫm.”

Âu Dương nghe được tiếng ầm ĩ, buông chén cười nói:

“Tới rồi, vừa tới liền xưng mình là trẫm, có phải là ngại chết chưa đủ nhanh?”

Lý Cương là người phúc hậu, cười khổ nói:

“Đại nhân, khắp nơi đều là chết, đừng làm khó hắn quá, dù gì cũng là vua của một nước.”

“Dễ nói, dễ nói.”

Âu Dương cùng hai người ra ngoài nghênh đón. Vào trong sân, chỉ thấy tám khâm sai vệ đội hoành đao ngăn cả đám Lý Kiền Thuận lại, mà Lý Kiền Thuận đang nổi trận lôi đình. Âu Dương phất tay bảo mọi người thu đao, tự chắp tay hỏi:

“Quốc công, * tiêu một khắc đáng ngàn vàng, vì sao lại rảnh tới hành dinh khâm sai ta?”

Lý Kiền Thuận cả giận nói:

“Đây là Triệu Hô Nhi à?”

“Đương nhiên phải.”

Âu Dương nói.

“Hừ ngươi xem ta là kẻ ngu à. Ngươi tự xem đi.”

Lý Kiền Thuận kéo màn kiệu quát hỏi:

“Đây là Triệu Hô Nhi à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.