Lý Tứ gật đầu:
” Có đạo lý vẫn là đại nhân xem tỉ mỉ.”
Âu Dương nói:
” Sách này ta xem thử, về sau còn phải giúp ta mua thêm nhiều quyển. Thú vị lắm.”
Tùy tiện xem qua một chút, lối hành văn của Mộng Sinh này cũng không tệ lắm, hơn nữa rất biết nắm bắt tâm lý độc giả. Tình yêu viết chân thực, hận thù viết rất gần gũi. Khuyết điểm duy nhất vẫn là gặp phải trói buộc lễ giáo cũ, không có hoàn toàn cởi mở, có điều có thể viết thành ra thế này, gần như xem là yêu hóa thế giới khác, Âu Dương vẫn tương đối thoả mãn.
Trở lại tiệc rượu, bởi vì Âu Dương đột nhiên rời khỏi, tiệc rượu giống như không có mùi vị gì cả. Thấy Âu Dương trở về, mọi người mới nhiệt tình hơn chút. Sau khi qua vài tuần rượu, sắp xếp xong xuôi đào hát xuất hiện, bắt đầu chơi tửu lệnh. Lại uống vài chén thì có người ngọng ngịu bắt đầu nói:
” Mọi, mọi người không biết chứ, Lý, Lý Càn Thuận mất tích ở hành lang Hà Tây.”
” Không thể nào?”
Vài quan viên cũng uống hơi nhiều hỏi:
” Lý Càn Thuận tốt xấu cũng dẫn theo mấy trăm hộ vệ, lại có khâm sai và công văn thủ lệnh nha môn tiết độ.”
Quan viên uống không nhiều lắm thì lại cúi đầu uống rượu:
” Vương huynh, tiểu đệ mời ngươi một ly.”
Người nói ngọng kia lại nói:
” Các ngươi, các ngươi không thấy lạ sao. Nói, nói là mất tích, thật ra, thật ra chính là…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1939240/chuong-210-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.