Mấy người này ném ra, rốt cục khiến Triệu Ngọc gật đầu. Nhưng Triệu Ngọc hiển nhiên vẫn không hài lòng nói:
“Mấy người này quả thật có tài học. Đặc biệt là Vũ Văn Hư Trung cương chínhcó trí, nghĩ kĩ vì nước. Nhưng. . . Các ngươi lui ra.”
“Dạ”
Bốn cung nữ lui ra.
Triệu Ngọc nói:
“Nếu như là năm thái bình, Vũ Văn Hư Trung tất có thể phú quốc cường dân. Nhưng hiện giờ chuẩn bị chiến đấu với Liêu, vừa phải mưu đồ với Kim. . . Thái Kinh vì sao mất nhân tâm, thật ra là trẫm mất nhân tâm, hắn chịu thay trẫm, có khổ không thể nói. Mấy năm liên tục chiến tranh, bọn thương nhân giàu rồi, nhưng địa chủ xâm chiếm lượng lớn thổ địa, bởi vì lao động thiếu thốn, vô cùng bất mãn. Ngươi cũng đã biết, tám năm trước, mười vạn cấm quân Đông Kinh có ba vạn người là giúp làm ruộng? Ngươi lại biết không, sương quân các nơi có bao nhiêu tiền là triều đình bỏ ra nuôi, lại bị bọn họ kéo đi sử dụng làm nông? Cả đám trận chiến như vậy, binh lực sương quân dần khẩn trương. Mà dựa theo luật Tống, hoang phế cày ruộng hai năm, quan phủ sẽ thu hồi nặng. Cho nên bọn họ đều không thích đánh trận.”
Âu Dương cẩn thận nói:
“Bệ hạ là muốn tìm kẻ chết thay tiếp nhận Thái Tướng, bị bách quan công kích?”
“Tây Hạ, trẫm đã diệt. Liêu, Kim trẫm liền diệt không được? Năm đó Thái tổ hoàng đế nói với Triệu Phổ: Trẫm ngủ không được, bởi vì ngoài giường đều là địa bàn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1939215/chuong-216-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.