Căn cứ yêu cầu của Quân Cơ xứ, xưởng quân Dương Bình bắt đầu giảm bớt cung ứng với cục chế tạo Đông Kinh. Hỏa dược cung ứng thiếu, cục Đông Kinh liền không có cách gì xuất khẩu nhóm lớn vũ khí với Liêu quốc. Mặc dù ở biểu hiện chưa trở mặt, mọi người vẫn là nước bạn. Nhưng cho dù là Thiên Tộ đế ngu ngốc cũng cảm giác bầu không khí không ổn. Sau khi vào mùa đông, biên cảnh hai nước bắt đầu khẩn trương.
Có nhân loại thì có chiến tranh, cuộc chiến của hoàng đế Xi Vưu từ xưa, đến chư hầu hỗn chiến thời kì xuân thu. Chiến tranh thường đều là đột nhiên sinh ra. Mà nguyên nhân dẫn tới chiến tranh lại rất đơn giản, thậm chí có thể nói là hoang đường. Từ lý niệm nông chiến do Tần Hiếu Công tán thành khen ngợi, tức sau tư tưởng dùng việc cướp đoạt đồng ruộng người khác làm chiến tranh, chiến tranh bắt đầu vì giá trị kinh tế mà cân nhắc, vì ích lợi mà chiến.
Vì vậy chiến tranh liền không cần nhiều lý do như vậy, cần lý do gì có lý do đó. Có điều những chuyện này không liên quan gì tới Âu Dương. Dựa theo nhân tố trước mắt như Hoàng đế, tướng lĩnh, hậu cần, binh lực, dân tâm, kinh tế, ích lợi mà lo lắng, chiến tranh với Liêu cho dù thất bại, họa cũng không rớt xuống đầu mình.
Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Những lời này thật ra chỉ là một câu màu mè không có đạo lý. Bởi vì câu này là quán thâu người có trách nhiệm lên đầu người không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1939183/chuong-225-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.