Âu Bình gõ cửa:
“Thiếu gia, Triển đại nhân tới rồi.”
“Cho mời”
Triển Minh vào, sau khi Âu Dương giới thiệu nói vài câu khách khí với nhau, Triển Minh nói:
“Đại nhân, ta vừa tiếp báo, thúc phụ đã qua đời. Dưới gối thúc phụ ta không có con, đối đãi với ta như con ruột. Ta muốn nghỉ phép nửa năm đầu đi xử lý hậu sự.”
Âu Dương nói:
“Gấp như vậy? Qua tết lại đi.”
Triển Minh lắc đầu:
“Tết mỗi năm đều có, chính sự quan trọng.”
“Ừm”
Âu Dương căn dặn:
“Âu Bình, ngươi lấy mười vạn xâu để Triển Minh trên đường xài.”
Con mắt Thái Hư Tử tinh quang chớp động.
Triển Minh vội nói:
“Đại nhân khách khí rồi. Bổng lộc của ta đã cao dọa người, cùng Huệ Lan tích góp phỏng chừng dư xài cả đời.”
“Ừm vậy thì thôi. Có điều có cần tiền đi ra tiền trang Dương Bình nói một tiếng. Danh tiếng của ngươi xuất mấy vạn xâu vẫn sẽ có.”
“Tạ ơn đại nhân.”
Triển Minh nói:
“Vậy ta liền cáo từ. Lúc không có ở đây, kính xin đại nhân cẩn thận hơn. Ta đã nói qua với bọn Trương Tam, nha dịch Âu phủ tăng một tốp, ra khỏi thành bốn người một tốp.”
“Ừm, biết rồi. Đi nhanh về nhanh, trên đường cẩn thận.”
“Dạ”
Triển Minh đi rồi, Thái Hư Tử ung dung nói:
“Thuộc hạ của ngươi thật thú vị.”
“Có ý gì?”
“Theo lão đạo thấy, hắn là đi làm một chuyện gạt ngươi. Thanh niên à, không biết nói dối là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1939175/chuong-227-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.