” Nói đi, ngươi tên gì?”
Âu Dương trả lời:
” Vương Ngũ…”
Hồ Hạnh Nhi tò mò hỏi:
” Vương Ngũ, người khác một khi biết rõ ta là ai đều bị làm cho sợ đến chết khiếp, đều cố gắng đưa ta trở về, tại sao ngươi một chút cũng không sợ?”
Âu Dương nghi ngờ hỏi ngược lại:
” Cha ngươi rất hung dữ sao?”
Bản thân mình cảm giác Hồ Vạn Tam này vẫn rất hòa nhã mà.
Hồ Hạnh Nhi bị câu hỏi này làm cho ngẩn người hỏi ngược lại:
” Ngươi không biết cha ta rất hung dữ sao? Cũng đúng, hắn đối với người không trêu chọc mình đều rất tốt, hàng năm còn tự mình móc túi tiền cho người già với mẹ goá con côi, nghe nói do đại nhân Âu Dương của các ngươi giựt dây, chuẩn bị xây quỹ dưỡng lão Hà Nam, nói là lúc tuổi còn trẻ làm chuyện xấu quá nhiều muốn tích chút âm đức, nhưng…”
Hồ Hạnh Nhi đến gần Âu Dương nói:
” Kỳ thật ta biết rõ cha ta rất hung dữ. Năm ta mươi một tuổi trộm chạy đi tìm mẹ, kết quả bị hai tên lưu manh khi dễ, cha ta sau khi chạy tới, sai người đem hai tên lưu manh đó cột vào ngựa để ngựa kéo cho chết. Từ đó về sau, phạm vi trăm dặm không còn có người dám nói nhiều một câu với ta, ngươi là người đầu tiên sau khi biết thân phận ta mà vẫn dám cùng ta tùy tiện nói chuyện.”
Âu Dương lau mồ hôi lạnh:
” Ta không quá lý giải ‘ khi dễ’ ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1939153/chuong-231-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.