Lưu Kỵ cười khổ:
"Ở chung với đại nhân mới biết thế nào là dùng tiền đè chết người khác."
"Đợt đầu tiên để rải ra chút tin tức, biến pháp của Thương Ưởng còn bỏ số tiền lớn mời người dọn sạch tre trúc nữa kia. Ta thấy không cần phải đánh như thế nào hết, lòng người Ngụy Sở sẽ bàng hoàng."
Âu Dương cười, nói:
"Chẳng qua là nếu đánh nhiều hơn mấy trận thì ta chỉ có thể nện quan ấn để đổi lấy tiền mà thôi."
"Báo!"
Một tên cấm vệ quân tiên phong cưỡi ngựa đến, xuống ngựa hành lễ rồi nói:
"Lưu tướng quân, Âu đại nhân. Tám nghìn thủ quân của huyện Tứ nguyện ý đầu hàng, nhưng phải có tiền."
"Lẽ nào tướng mạo của ta lại giống thần tài như thế sao?"
Âu Dương cười khổ, qua sự tuyên truyền của báo Hoàng Gia, Âu Dương là người đứng đầu Đại Tống về cái khoản tiêu tiền như nước. Lại thêm một hồi uy vũ của cấm vệ quân, rồi lại lời đồn rằng hắn có nội gian ở tứ phương tám hướng, còn khiến binh lực Chung Tương co rút lại mà không cần quân viện trợ. Huyện Tứ căn bản không phòng thủ được nữa. Quân thủ thành vừa thấy tình huống này đã định bụng tháo chạy, quân sư quạt mo lập tức kiến nghị, bán thành cho Âu Dương, kiếm một khoản tiền. Âu Dương hỏi:
"Hắn ra giá bao nhiêu?"
"Hắn không có ra giá."
Cấm vệ quân đáp:
"Hắn nói hắn không biết bán, để đại nhân tự quyết định giá cả."
"Một tiểu huyện, tám nghìn tàn binh nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1939029/chuong-258-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.