Triệu Ngọc hỏi:
"Có phải vì khanh không muốn lên kinh nên mới nghĩ ra một biện pháp lười như vậy không?"
"Đương nhiên là không rồi."
"Ở Dương Bình có rượu, có tiền, có nữ nhân. Âu Dương khanh chính là vua của Dương Bình, muốn làm gì thì làm cái đó. Giờ đến chức chủ tịch hiệp hội thương nghiệp cũng từ chức, lại càng tự do hơn, vô câu vô thúc.*"
*Vô câu vô thúc: không bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại.
Âu Dương xấu hổ nói:
"Bệ hạ quá đề cao vi thần rồi."
"Đề cao cái gì chứ. Ai mà không muốn làm Lý Hậu Chủ."
Triệu Ngọc nói:
"Nhưng Trẫm đến rồi, khanh chỉ có thể không được yên tĩnh mà thôi. Buổi tối, khanh giúp Trẫm làm một bản kế hoạch để ngày mai ăn nói với thương nhân. Bao gồm cả một vài lợi ích mà Trẫm hứa hẹn dành cho họ."
"Vâng!"
"Trẫm mệt rồi, Trẫm đi nghỉ ngơi đây."
Triệu Ngọc gọi lớn:
"Người đâu, giúp Âu đại nhân mồi lửa, thêm vào chút than cho lửa cháy mạnh một chút."
Người ngủ, còn ta thì phải làm việc, Âu Dương bất đắc dĩ bước về thiên phòng, bắt đầu suy nghĩ về bản kế hoạch, bản kế hoạch phải có sự dự tính lợi ích cho mọi người, ví dụ như phân luồng các áp lực, tổn hại về kinh tế, biện pháp giải quyết kinh tế trong trường hợp bị suy thoái.vv. Âu Dương tổng kết, không tăng thuế không được rồi, dù sao thì Hoàng Đế cũng đã đến đây. Vậy thì chỉ có thể giải quyết mà thôi. Trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1939002/chuong-263-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.