Âu Dương nghe Oát Xuyết nói, một lúc lâu mới kịp hoàn hồn:
"Đúng là chưa nhìn thấy cảnh tượng như thế này bao giờ."
"Sợ cái gì chứ. Và lại ta cũng ngứa ngáy tay chân lâu lắm rồi."
Oát Xuyết rút thanh đao của mình ra, khẽ vuốt lưỡi đao rồi nói:
"Cháu của hắn bị cướp và bị giết ở nơi này. Vì bao nhiêu tiền ngươi có biết không? Chỉ vì ba quan tiền đồng."
Một tên tùy tùng gật đầu.
"Người Nữ Chân không có ngựa chỉ đáng để xách dép cho người khác."
Oát Xuyết nói:
"Ngựa của bọn ta ở ngoài trấn, ngoài trấn có nhà trọ, tối nay chúng ta sẽ ở đó, giết cho chúng không còn một mảnh giáp. ngươi có hứng thú đi quan chiến không?"
"Được, đúng lúc bọn ta cũng cần tìm một chỗ nghỉ ngơi."
"Thiếu gia, e là không tiện."
Triển Minh vội nói lời can ngăn. Tuy Triển Minh không sợ, nhưng cũng cần phải đảm bảo sự an toàn cho Âu Dương.
"Không sao đâu."
Âu Dương nói:
"Phiền Oát Xuyết giúp bọn ta đặt một phòng, bọn ta muốn đi dạo một lát, chiều tối sẽ tới đó."
"Được."
Oát Xuyết cười:
"Các ngươi đừng có mà không dám đến đó nhé."
......
"Đại nhân, sợ là sẽ rất nguy hiểm."
Triển Minh nói:
"Ta vừa hỏi thăm, bên ngoài nhà trọ đó là một vùng đất bằng phẳng, buổi tối có giờ giới nghiêm, không cho phép trở về trấn, còn gần hai mươi dặm nữa mới đến được chỗ trú đóng của quân lộ Hà Bắc."
"Cho nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1938984/chuong-266-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.