Tiêu Cam Vân hỏi:
" Ngươi không chạy sao?"
" Sao phải chạy? Bên ngoài binh hoang mã loạn."
Âu Dương nói:
" Hơn nữa vệ đội ta có ba phần đều ra khỏi thành rồi, đủ gây sức ép cho các ngươi đến khi đại quân của Hàn tướng quân đến."
" Ta sáng sớm nên giữ vững bốn cửa, rồi sau đó phóng hỏa trong thành, thất sách."
Tiêu Cam Vân không khỏi thở dài nói:
" Sáu mươi năm trước, một người Khiết Đan có thể chống đỡ ba cấm quân Tống. Bây giờ chúng ta mặc dù có lòng nhưng vô lực, tay chân xơ cứng, cung không thể kéo mạnh, đao không thể chém giết. Nếu như là tố chất người Khiết Đan sáu mươi năm trước, tám trăm vệ đội của ngươi sẽ bị chúng ta dễ dàng ăn tươi nuốt sống."
" Đại ca, ngươi cũng biết mình, hơn ba mươi tuổi mỗi ngày chơi nữ nhân, đánh bạc, uống rượu, thức đêm. Huynh đệ ta cho tới bây giờ chưa thấy ngươi đụng qua binh khí, cho dù là đánh nhau cũng là dùng nắm đấm. Bọn họ cũng giống thế, rất nhiều là bởi vì tình trạng Khiết Đan trước mắt, một lời nhiệt huyết gia nhập quân đội. Cho dù có bộ phận là Cung Trướng quân đi nữa... Ngươi ở Lâm Hoàng chẳng lẽ không biết, Cung Trướng quân huấn luyện như thế nào sao? Danh sách bốn mươi vạn, thật ra thì chỉ có ba mươi hai vạn người, hơn nữa còn bộ phận chia về trong nhà, quan ô tham nhũng, lấy vật tư quân nhu giao dịch với thương nhân người Tống, bí mật buôn lậu. Ừm... Hãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1938853/chuong-289-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.