Buổi nói chuyện này mặc dù vô lễ, nhưng là lại có lý. Triệu Ngọc trầm mặc một hồi lâu mới nói:
" Với Mông Cổ Tây Liêu, trẫm cũng nhất định phải có được, Thổ Phiên, Đại Lý, trẫm cũng có suy nghĩ. Nhưng các bộ tộc Mông Cổ đã thần phục, đặc biệt là tám bộ Địch Liệt, không chỉ có nhóm đầu tiên phản Liêu nhập Tống, lại càng là lực lượng chủ yếu ngăn cản người Liêu chạy về phía tây. Nhưng... Ngươi nói giết là giết sao? Trẫm làm sao giải thích đây? Nếu ngươi không nhận tội, có phải là muốn trẫm nhận tội, nói bản thân trẫm đề ra mà làm trái không?"
Triệu Ngọc mặc dù nói lý do, nhưng lại không phủ nhận nguyên nhân Âu Dương nói.
Âu Dương hỏi:
" Bệ hạ. Ban đầu bệ hạ muốn đem thảo dân trị tội. Rốt cuộc là muốn trị tội như thế nào?"
"... Lưu đày ba nghìn dặm."
" Ngươi thực tuyệt tình như vậy?"
Âu Dương rất không cam lòng hỏi.
" Dù sao chuyện này là bản thân ngươi làm loạn, tại sao có thể trách trẫm tuyệt tình?"
Triệu Ngọc khẩu khí thay đổi nói:
" Hơn nữa lưu đày đến đâu, ngươi còn không phải nổi tiếng như nhau sao. Chỉ cần trẫm vẫn còn trên ngôi vị hoàng đế, đợi sau khi chuyện này qua đi, muốn đưa ngươi về, chỉ là một câu nói thôi sao."
Âu Dương cười khổ:
" Ngài là bệ hạ, nói như thế nào cũng được."
Triệu Ngọc cũng không giải thích:
" Trẫm dự định ngự giá đích thân tới hai vùng Liêu Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tong/1938836/chuong-291-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.