Mà ngay cả Hắc Long thái thượng trưởng lão hướng Ngao Trọng xuất thủ nghe thấy tiếng kêu của hai vị Vạn Hải thái thượng trưởng lão cũng không khỏi dừng lại, đợi đến lúc công kích của Ngao Trọng sắp đánh lên cơ thể thì hắn mới hồi tỉnh trở lại được.
Tuy kinh hoảng những vẫn kịp phản lại một chưởng, hai người va chạm vào nhau, hai người đồng thời chấn động mà lui về phía sau, thối lui tới bên cạnh Ngao Cổ.
- Hai vị là ai?
Lúc này, Ngao Cổ mới nhìn tới hai người Long Kình Thiên, sắc mặt có chút âm trầm, nói.
- Công tử.
Ngao Trọng quay trở lại bên cạnh Long Kình Thiên, cung kính nói.
Long Kình Thiên nhẹ gật đầu.
- Công tử?
Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều nghe rõ mồn một, toàn bộ đều lắp bắp kinh hãi, kể cả Vạn Hải chưởng môn, Ngao Cao.
Ánh mắt Ngao Cổ, Ngao Quang hai người lập lòe bất định.
Long Kình Thiên ánh mắt quét qua đám người Ngao Cao một cái, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Ngao Cổ, lạnh nhạt nói ra.
- Chúng ta là ai cũng không trọng yếu, quan trọng là... hôm nay các ngươi đều phải chết.
Đám người Ngao Cổ khẽ giật mình, tiếp là cuồng tiếu một trận, đặc biệt là Ngao Cổ cùng Ngao Quang cười đến mức gần như phát cuồng lên vậy.
Ngao Phương, một vị nữ thái thượng trưởng lão Vạn Hải long môn cười đến run rẩy cả người, cười tới mức có chút khoa trương, bộ ngực sữa phía trước nhún nhảy không thôi, quang cảnh có chút đồ sộ.
Ngao Phương đi tới trước mặt hai người Ngao Cổ, nịnh nọt quyến rũ nói.
- Tiểu tử này cho rằng có chút thực lực, đả thương được Tiên Đế sơ kỳ liền cao hứng tới cái đầu hư mất rồi, dám ở trước mắt hai vị Hắc Long nhất tộc thái thượng trưởng lão nói quàng nói bậy như vậy, hai vị thái thượng trưởng lão, tiểu tử này giao cho ta là được rồi.
Ngao Phương này chính là Tiên Đế trung kỳ.
Ngao Cổ ngừng cười, nhìn Ngao Phương vũ mị như nước, ánh mắt khẽ lướt qua bộ ngực của đối phương mà cười đến híp cả hai mắt lại, nói ra.
- Được, thực lực của Ngao Phương thái thượng trưởng lão ta vẫn rất là tinh tường đấy, bất quá trước đừng giết tiểu tử này, đem tiểu tử này bắt lại, sau đó buổi tối ta mới hảo hảo ban thưởng ngươi!
Buổi tối hảo hảo ban thưởng? Lời này nói ra ý tứ rất rõ ràng, mọi người tại đây đều nghe rõ ràng, Ngao Phương bày ra một bộ "thẹn thùng", dịu dàng cười nói.
- Vậy thì được, Ngao Cổ thái thượng trưởng lão, đây chính là ngươi nói a, buổi tối, người ta chờ ngươi ban thưởng a!
Lúc này, đột nhiên một tiếng cười "xùy~~~" đột ngột vang lên, mọi người nhìn lại, người phát ra tiếng cười này đúng là Bàn Tiểu Nhị.
Ngao Phương nhướng mày.
Bàn Tiểu Nhị tiếp đó cười nói.
- Ta nói cô em này, chỉ bằng bộ ngực của ngươi như vậy mà cũng muốn bắt sư tôn ta? Như vậy đi, hiện tại nếu ngươi bắt tiểu tử kia xuống, buổi tối ta sẽ hảo hảo ban thưởng ngươi, cam đoan phần thường ta ban cho ngươi so với của tiểu tử kia còn muốn tốt hơn, muốn nhiều hơn!
Bàn Tiểu Nhị một ngón chỉ Ngao Cổ, thanh âm tràn ngập trào phúng.
Lời này rơi vào tai Ngao Cổ, chói tai cực kỳ.
Ngao Cổ giận tím mặt, hắn thân là Hắc Long thái thượng trưởng lão, thực lực lại vô hạn tiếp cận Tiên Đế hậu kỳ, coi như là Tiên Đế hậu kỳ cường giả bình thường nhìn thấy hắn cũng phải đều nịnh nọt một hai, Bàn Tiểu Nhị vậy mà lại dám can đảm trào phúng hắn!?
Bất quá, ngay tại lúc hắn muốn bốc hỏa xuất thủ thì Ngao Phương kia lại nổi giận quát lên.
- Tiểu tử, ngươi đi chết đi!
Dứt lời, nàng đột nhiên hướng Bàn Tiểu Nhị đánh tới một chưởng.
Ngao Phương này là Tiên Đế trung kỳ, nén giận xuất chưởng thanh thế tự nhiên không nhỏ, chỉ thấy dưới một chưởng này ẩn ẩn có tiếng phong lôi chi thanh, động tĩnh thanh âm phảng phất như đưa mọi người tới một thế giới lôi đình vậy.
Bàn Tiểu Nhị nhìn Ngao Phương đánh tới mình lại cười nói ra.
- Hắc, cô em, nhìn không ra ngươi vẫn chút "vốn" đấy!
Ngao Phương nghe vậy thiếu chút nữa đã hôn mê đi, nộ hỏa càng thịnh, thủ chưởng lôi quang đại thịnh.
Ngay tại lúc một chưởng của nàng đánh đến Bàn Tiểu Nhị thì Bàn Tiểu Nhị đột nhiên xuất thủ. Bàn Tiểu Nhị nguyên bản đem khí tức thu liễm lại, thần sắc lại tươi cười thì đột nhiên khí tức toàn thân tăng vọt, khí tức Thái cổ hung thú hoàn toàn lộ ra, thân hình đột nhiên biến hóa, hóa thành một đầu Thái cổ hung thú vạn trượng, một chưởng đánh tới thủ chưởng của Ngao Phương.
Bởi vì Ngao Phương lúc trước bất kính với Long Kình Thiên, cho nên Bàn Tiểu Nhị không có một điểm lưu tình nào, đột nhiên toàn lực xuất thủ.
Ngao Phương cảm nhận được khí tức hung thú cực kỳ kinh khủng trên người Bàn Tiểu Nhị thần sắc liền đại biến, lắp bắp nói ra.
- Thái, cổ, hung thú! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Tiếp đó, cự chưởng của Bàn Tiểu Nhị cùng thủ chưởng của nàng đụng vào nhau, nàng chỉ cảm thấy một cỗ cực lực kinh khủng hướng nàng ép tới, thân thể đột nhiên chấn động mà bay ngược ra ngoài.
Thân ảnh Bàn Tiểu Nhị lóe lên, lập tức đi tới phía trên Ngao Phương, một chưởng đột nhiên ấn xuống, ấn xuống giữa bộ ngực có chút "vốn" của Ngao Phương.
- Ầm ầm!
Ngao Phương bị cự lực trùng kích thân giống như một ngọn cỏ non, hung hăng nện vào mặt đất.
- Dừng tay!
- Ngao Phương thái thượng trưởng lão!
Chúng nhân Vạn Hải long môn khiếp sợ, gầm rú gào lên, bất quá vẫn chậm một bước, Bàn Tiểu Nhị đã một chưởng đem Ngao Phương đánh sâu vào mặt đất, tiếp đó cự chưởng lại lần nữa ép xuống dưới.
Lúc này, chúng nhân Vạn Hải long môn đều nhao nhao xuất thủ.
Lúc đám người Vạn Hải long môn xuất thủ, đột nhiên hai đạo thân ảnh lóe lên, hướng đám người Vạn Hải long môn nghênh đón.
Vốn, Vạn Hải long môn có tất cả mười vị Tiên Đế cường giả, hai vị vì ủng hộ Ngao Trọng mà bị đám người Ngao Quang giết đi, cho nên hiện tại cũng chỉ còn lại tám người. Ngoại trừ Ngao Trọng ra, đám người Ngao Cao hiện cũng chỉ còn lại bảy vị tiên đế. Lúc trước Long Kình Thiên cùng Bàn Tiểu Nhị lại đả thương hai người, lại trừ bỏ Ngao Phương đã trọng thương ra, hiện tại cũng chỉ còn bốn người.
Cho nên, Long Kình Thiên cùng Ngao Trọng một người đón đầu hai người.
Long Kình Thiên nghênh đón chính là Vạn Hải chưởng môn cùng một vị thái thượng trưởng lão Tiên Đế sơ kỳ.
Ngao Cao thấy Long Kình Thiên, một Tiên Quân hậu kỳ mà cũng dám ngăn trở mình thì không khỏi ngoài ý muốn, sau ngoài ý muốn chính là hai mắt bắn ra hung quang mãnh liệt.
- Ngục Long Minh Vương kiếm!
Hai tay của hắn hào quang ngưng tụ, từng đạo kiếm khí xuất hiện, khí tức địa ngục, minh vương không ngừng khuếch tán ra, thiên địa vạn dặm bốn phía hóa thành một mảnh âm trầm, băng hàn.
Long Kình Thiên thấy thế hai mắt liền trở nên lạnh loẽ, hai tay hóa trảo, một trảo đột nhiên hướng kiếm khí của Ngao Cao chụp tới, một trảo còn lại chụp về phía tên thái thượng trưởng lão còn lại.
Một trảo của Long Kình Thiên vừa ra, như vạn long chi trảo, như Kỳ lân chấn địa, như ngàn vạn thần thú đồng thời xuất thủ, hai trảo biến hóa liên tục, một cỗ lực lượng huyền diệu khó giải thích từ hai trảo tán phán ra.
Mới đầu, cỗ lực lượng này không lớn, nhưng mà lại là kinh thiên động địa, toàn bộ thiên địa cũng đều phải lay động theo.
Ngao Cao có chút tự ngạo về Ngục Long Minh Vương kiếm khí dưới một trảo của Long Kình Thiên liền nứt vỡ, tiếp đó những kiếm khí này quay ngược trở lại, hướng hắn đánh tới.
Ngao Cao hoảng sợ, liên tục đánh ra, bất quá vẫn chậm một chút, bị mấy đạo Ngục Long Minh Vương kiếm khí xuyên qua bản thể, mấy cái lỗ máu xuất hiện.
Đồng thời, tên thái thượng trưởng lão còn lại dưới một trảo của Long Kình Thiên cũng đồng dạng bị trọng thương, bắn ngược trở lại, đập lên trên cánh cửa bảo khố, đem bụi bặm bên trên cánh cửa chấn cho rơi lả tả xuống dưới.
Mà Ngao Trọng cũng cùng hai người khác đối kích một chỗ, ba người đồng thời bị đẩy lùi ra sau.
Long Kình Thiên cùng Ngao Trọng hai người ngăn trở được bốn người, cự chưởng của Bàn Tiểu Nhị rốt cục cũng oanh lên bộ ngực của Ngao Phương dưới mặt đất, Ngao Phương kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]