Chương trước
Chương sau
Trong nháy mắt ba vị thái thượng trưởng lão của Đại Huyền Thần Tông kia đi tới trước mặt mọi người, Đằng Hóa vội vàng lên bái kiến.

- Địch Hắc trưởng lão xảy ra chuyện gì vậy?

Một người mở miệng nói với Địch Hắc ánh mắt còn nhìn về phía những trưởng lão Chấp Pháp Điện trên mặt đất.

- Hoàng Bình trưởng lão, ta nghe Đằng Hóa trưởng lão nói Phó Lâu trưởng lão mang về một người có khả năng là gian tế của Thái Âm Thần Tông cho nên vì tông môn suy nghĩ tới đây đem về Chấp Pháp Điện thẩm vấn, không ngờ Phó Lâu trưởng lão bao che cho người này tìm mọi cách ngăn trở, hơn nữa người này thực lực còn rất mạnh, xuất thủ đả thương nặng trưởng lão Chấp Pháp Điện chúng ta.

Địch Hắc giải thích.

Người cất tiếng hỏi chính là người có thực lực Thiên Thần tứ tầng, địa vị tôn sùng nên giọng nói của Địch Hắc cũng cung kính không ít.

Ở bên cạnh Phó Lâu tức giận, Địch Hắc quả thực vô sỉ.

Ba vị thái thượng trưởng lão nghe Long Kình Thiên một người xuất thủ bị thương nặng chúng trưởng lão của Chấp Pháp Điện thì kinh hãi, người trẻ tuổi này rõ ràng chỉ có thực lực Cổ Thần ngũ tầng.

Các hạ đúng là không để Đại Huyền Thần Tông chúng ta vào mắt, dám tự tiện xuất thủ đả thương nặng người trong tông môn.

Sau khi cả kinh, Hoàng Bình trưởng lão lạnh lùng cười.

- Một Cổ Thần nho nhỏ mà cũng dám sính cường, ngươi đả thương trưởng lão Chấp Pháp Điện, bây giờ khấu đầu nhận lỗi tự phế hai tay thì chúng ta có thể tha chết cho.

Một trưởng lão cảnh giới Thiên Thần tam tầng cất tiếng nói.

Phó Lâu biến cả sắc mặt.

- Còn nữa Phó Lâu trưởng lão, ngươi dám ngăn cản Chấp Pháp Điện trưởng lão bắt gian tế, bao che người khác, đến lúc đó ta sẽ bẩm báo với chưởng môn hủy bỏ tư cách trưởng lão của ngươi, thu hồi đại huyền chân khí của ngươi.

Vị thái thượng trưởng lão thực lực thiên thần nhị trọng cất tiếng.

Thu hồi đại huyền chân khí, phế bỏ đại huyền chân khí trên người sau này sẽ trở thành một phế nhân, sắc mặt của Phó Lâu trở nên trắng bệch, đồng thời không kìm được tức giân ở trong lòng.

Ba người Hoàng Bình này giao tình với Địch Hắc không cạn, không hỏi thị phi trắng đen đã định tội, thật là khinh người quá đáng.

- Các ngươi nói xong chưa?

Trước sự vênh váo của đám người Hoàng Bình, Long Kình Thiên đột nhiên mở miệng nói.

Thanh âm của Long Kình Thiên vừa thốt ra, thời gian tựa hồ như muốn ngừng lại, bốn phía thoáng chốc trở nên yên tĩnh.

Nói xong chưa?

Đám người Hoàng Bình tưởng mình nghe lầm, không thể tin được mà nhìn Long Kình Thiên, ngay cả Phó Lâu cũng thế, Phó Lâu bừng tỉnh không khỏi hoảng loạn, Long Kình Thiên dưới tình huống này sao vẫn cuồng vọng vậy.

Hắn thừa nhận thực lực của Long Kình Thiên rất mạnh nhưng làm sao có thể vượt qua được Hoàng Bình và bốn vị thiên thần cường giả.

- Hoàng Bình và ba vị thái thượng trưởng lão, các ngươi đều nghe thấy người này ngông cuồng vô cùng, lúc trước hắn đả thương Chấp Pháp Điện trưởng lão chúng ta xong còn xuất khẩu cuồng ngôn, để chúng ta mang bọn họ cút đi, người này đúng là coi Đại Huyền Thần Tông không ra gì.

Địch Hắc lạnh lùng nói, đồng thời hả hê, tiểu tử ngươi chờ chết đi.

Mới vừa rồi, hắn còn cảm thấy muốn để Long Kình Thiên khấu đầu nhận lỗi phế bỏ cánh tay, nhưng bây giờ cảm thấy như vậy quá tiện nghi cho Long Kình Thiên rồi, lúc này Long Kình Thiên còn dám ngông cuồng, phải để cho hắn chết.

Địch Hắc nói xong, giống như đem toàn bộ lửa giận và sát khí của ba người Hoàng Bình truyền ra ngoài.

- Quả thực là muốn chết, quá là làm càn.

Hoàng Bình quát với Long Kình Thiên:

- Vốn ta còn muốn tha cho ngươi một mạng, hiện tại bất kể ngươi có phải là gian tế của Thái Âm Thần Tông hay không đều phải chết.

- Vốn ta còn không có ý định hạ thấp thân phận xuất thủ với một Cổ Thần nho nhỏ nhưng hôm nay ngươi muốn chết thì ta cũng đành bỏ qua thân phận mà thành toàn cho ngươi.

Một cường giả thực lực thiên thần tam tầng cười lạnh, sau đó hắn lại muốn xuất thủ, đột nhiên ầm một tiếng, mộtt hanh âm trong trẻo vang lên, tiếp theo đó là từng tiếng hét thảm, cường giả thiên thần tam tầng kia lảo đảo thân hình lui về phía sau không dứt.

Bốn phía một lần nữa lại trở nên tịch mịch.

Mọi người trợn mắt nhìn thái thượng trưởng lão thực lực thiên thần tam tầng kia, chỉ thấy má trái của hắn đã in một chưởng ấn, khóe miệng tràn đầy máu tươi.

Địch Hắc lúc trước hả hê nhìn cũng bị Long Kình Thiên làm cho kinh sợ.

Về phần Đằng Hóa cũng lộ ra vẻ hoảng sợ không thể nào tin nổi.

Cường giả thiên thần tam tầng bị một Cổ Thần ngũ tầng tát một cái.

Vị thái thượng trưởng lão bị tát kia không thể tin được, chỉ thấy trong miệng có cái gì đó rơi rớt, phun ra một hơi thì ra là hai cái răng cửa

Cường giả thiên thần tam tầng thân thể rất mạnh, hàm răng cũng có độ cứng với tinh thiết vạn năm, tuy nhiên lại bị một Cổ Thần đánh rơi.

Y cảm thấy hoảng sợ vô cùng, đám người Hoàng Bình và Địch Hắc cũng cảm thấy kinh hãi cực kỳ.

Lúc này thanh âm của Long Kình Thiên lại vang lên:

- Các ngươi tự chặt hai tay thì có thể lăn đi.

Hoàng Bình, Địch Hắc, Đằng Hóa bọn họ chấn động vừa sợ vừa giận.

Hoàng Bình giận tới mức lồng ngực phập phồng.

Đáng hận vô cùng.

Đáng hận vô cùng.

Đây quả thực là quá khinh thường bọn họ.

- Nơi này là Đại Huyền Thần Tông, tiểu tử, ngươi muốn chúng ta tự chặt hai tay à? Đáng chết quả thực đáng chết.

Hoàng Bình trưởng lão nổi giận quát:

- Bản thân ta muốn nhìn xem ngươi làm sao bắt chúng ta chặt đứt hai tay, bắt lấy hắn sau đó làm cho hắn sống không bằng chết.

Mặc dù bọn họ giật mình về thực lực của Long Kình Thiên nhưng trong lòng vẫn cố chấp, một Cổ Thần cường giả ở Đại Huyền Thần Tông muốn cho bọn họ phải chặt đứt hai tay, ai mà chịu được sỉ nhục này, nếu truyền đi thì Hoàng Bình còn gì thể diện, Đại Huyền Thần Tông còn gì là thể diện. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Thái Hoàng Bạch Phượng trảo.

Hoàng Bình rống lên một tiếng, cả người hướng về phía Long Kình Thiên mà xuất thủ.

Một trảo này vung ra vô số hỏa diễm xuất hiện, hóa thành một con phượng hoàng vô cùng lớn màu trắng, chụp xuống Long Kình Thiên, một khi phượng hoàng xuất hiện, thiên địa bốn phía như kết từng lớp băng,nhiệt độ trong nháy mắt giảm xuống mấy trăm độ

Nhìn thấy Hoàng Bình xuất thủ, mấy người Đằng Hóa bọn họ cũng rối rít xuất thủ theo, đặc biệt là thái thượng trưởng lão lúc này bị Long Kình Thiên tát, sắc mặt dữ tợn toàn lực xuất thủ.

Long Kình Thiên thản nhiên nhìn, giơ một ngón tay lên, chỉ thấy từng con phượng hoàng màu trắng đột nhiên hét thảm một tiếng, sau đó biến mất ở trong thiên địa, chỉ lưc vẫn còn sót lại, đánh thẳng về phía Hoàng Bình.

Hoàng Bình ở trên không trung vô cùng hoảng sợ, thân hình của hắn cố gắng né tránh, sau đó từ trên chân núi lăn xuống.

Đằng Hóa mấy người bọn họ nghe thấy Hoàng Bình cất tiếng kêu thảm thiết thì hoảng sợ quay đầu lại, nhìn thấy cảnh tượng lăn xuống núi của y.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.