Khương Nguỵ nghĩ, đệ tử của những gia tộc nhỏ trên đảo dám xem náo nhiệt giữa Khương gia và Trâu gia có giết cũng chẳng sao. Dù những gia tộc ấy có biết cũng chẳng dám ho he gì.
Khương Nguỵ nhìn cự lãng biến thành hải kình khổng lồ lao về phía Trâu Vân, vẻ mặt đầy đắc ý và ngạo nghễ.
- Khương Nguỵ đã đạt đến Đế Cấp ngũ trùng rồi, hơn nữa còn học được Hải Kình Cự Lãng Chưởng của hàng vạn năm trước.
- Một chưởng đánh bay Trâu Vân, Trâu Vân căn bản không phải đối thủ của hắn. Lần này e là Trâu Vân xong đời rồi, chắc Khương Nguỵ sẽ phế Trâu Vân luôn quá!
- Trâu gia không có cao thủ tới, giờ muốn cứu cũng không cứu được hắn.
- Chúng ta cũng nên tránh xa ra kẻo lại như bốn kẻ ngu ngốc kia, le ve gần đó rồi dính chưởng!
Đám người đứng quanh đó không ai là không chấn kinh vì thực lực của Khương Nguỵ, chỉ bốn người Long Kình Thiên bàn tán rồi vội vàng tránh ra xa.
Vẻ mặt Khương Nguỵ lại càng thêm đắc ý.
Chưởng lực sắp đánh xuống người Trâu Vân, trong mắt hắn là sự kinh hoàng tột cùng
Đúng lúc ấy thì chưởng lực đột nhiên biến mất!
Không có bất cứ dấu hiệu nào, giống như bị thứ gì đó đột nhiên nuốt mất vậy.
Khương Nguỵ sững người, Trâu Vân sững người, tất cả những người xung quanh cũng sững người.
- Cái này…chuyện gì vậy?
Một đệ tử trên đảo lắp bắp nói.
Khương Nguỵ ngẩng lên nhìn mấy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ton-trung-sinh/2754295/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.