Đừng nói là bọn họ, xem như là rất nhiều cổ thần sống lại cũng không khả năng tin tưởng.
Long Kình Thiên nhìn đám Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, Long Hoàng Ngao Chí, lại nhìn Cửu Vĩ Thiên Miêu.
Long Kình Thiên mở miệng nói:
- Trốn? Lùi đến chỗ nào?
Đám Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch giật mình, đúng vậy, lùi tới đâu? Lục phái thế lực trải rộng khắp đại lục Thiên Lam, lùi đến góc nào đó cũng giống nhau.
Loạn Hải sao? Loạn Hải cũng không được.
Loạn Hải cũng có thế lực của lục phái.
Trừ phi xuyên quá ma thần chiến trường, tới đại lục hoang dã.
Đại lục hoang dã mới tính là an toàn.
Long Kình Thiên đứng dậy, nhìn chân trời phía xa, lầm bầm:
- Xác cường giả thần cấp là thứ tốt.
xác cường giả thần cấp? Thứ tốt?
Đám Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch ngơ ngác nhìn nhau.
Cửu Vĩ Thiên Miêu lên tiếng nói:
- Đại ca, ta thấy chúng ta đi đại lục hoang dã đi, đợi sau này trở về diệt lục phái cũng chưa muộn.
Long Kình Thiên đùa cợt cười nói:
- Đi đại lục hoang dã? Miêu gia của chúng ta, xếp hạng hai trong mười vương thú dị thú, năm đó uy phong lẫm lẫm nay đi đâu mất rồi? Bị mấy con tôm tép hù dọa chạy sao?
Cửu Vĩ Thiên Miêu nghe vậy thì mặt mèo đỏ lừ, ấp a ấp úng.
Đám Long Hoàng Ngao Chí có biết thân phận của Cửu Vĩ Thiên Miêu nên nghe Long Kình Thiên nói xong không giật mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ton-trung-sinh/2754085/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.