Chương trước
Chương sau
Chiến thần đồ đằng? Long Kình Thiên biểu tình bình tĩnh.

Cổ Phạn bỗng quát:

- Chịu chết đi!

Cổ Phạn lắc người, một đấm đánh vào Long Kình Thiên.

- Chiến thần nhất phương!

Chỉ thấy chiến thần đồ đằng trên đầu Cổ Phạn tỏa ánh sáng chói lòa, lực lượng bí ẩn rót vào người gã, khí thế của gã lại tăng lên.

Khi Cổ Phạn một đấm đánh vào trước mặt Long Kình Thiên thì hắn cũng giơ nắm đấm, cú đấm nhìn như tùy ý nhưng ở trong mắt Cổ Phạn thì như đối diện ngàn vạn Long Kình Thiên.

Công kích của Long Kình Thiên như đến từ bốn phương tám hướng, gã không có chỗ né tránh, cho Cổ Phạn cảm giác dù gã trốn đi đâu, tới chỗ nào cũng không thể tránh cú đấm này.

Ầm!

Nắm đấm của hai người ta nhau.

Cổ Phạn chỉ cảm thấy nắm tay đột nhiên run lên, lực lượng mạnh mẽ truyền đến, thân thể không bị khống chế văng ra.

Chính lúc này, một bóng người nhoáng lên, Long Kình Thiên đã tới trên đầu Cổ Phạn.

Long Kình Thiên ánh mắt lạnh băng, vỗ xuống một chưởng.

- Đại la chưởng!

- Xoay chuyển Càn Khôn!

Dưới một chưởng của Long Kình Thiên, thiên địa như bị xoay chuyển.

Cổ Phạn đang bay ngược ra thấy Long Kình Thiên vỗ xuống một chưởng thì khuôn mặt luôn lạnh nhạt ngay từ đầu so tài đệ tử tinh anh chợt biến sắc. Trong đôi mắt của Cổ Phạn rốt cuộc xuất hiện kinh khủng, hoảng loạn

Không sai, chính là kinh khủng, hoảng loạn.

Giống như lúc đó tại phế tích cổ thành khảo hạch đệ tử nội điện, Cổ Phạn đối diện một kích kiếm long của Bích Huyết kiếm trong tay Long Kình Thiên.

Mắt thấy một chưởng của Long Kình Thiên sắp vỗ trúng Cổ Phạn thì gã bỗng quát to:

- Phong vân chuyển biến!

Người Cổ Phạn tỏa ánh sáng vàng, thân hình bay ra tựa phong vân chớp mắt biến nhẹ nhàng.

Khi Cổ Phạn mới nhẹ nhàng bay ra thì một chưởng của Long Kình Thiên đã vỗ vào chỗ lúc đầu gã đứng, đập xuống lôi đài.

Ầm ầm! Truyện được copy tại Truyện FULL

Ầm ầm!

Lôi đài vang tiếng nổ điếc tai, chấn động mãnh liệt.

Đệ tử xung quanh kinh ngạc thấy lôi đài mấy trăm bình thương, dùng thiết nham thạch cực kỳ cứng rắn đúc thành vậy mà trong chấn động mãnh liệt xuất hiện từng vết rạn.

Những vết rạn không ngừng kéo dài, trải rộng mỗi góc lôi đài, nhìn thấy ghê người.

Tiếng cười trào phúng Long Kình Thiên ngừng bặt, tiếng giễu cợt Long Kình Thiên biến mất.

Mọi người nhìn vết rạn như mạng nhện trên lôi đài, hít ngụm khí lạnh.

Đặc biệt là thủ ấn to lớn chính giữa lôi đài sâu cỡ một ngón tay làm họ kinh sợ.

Lúc trước Hoằng Hòa đệ nhất Thiên Địa bảng dễ dàng bị Cổ Phạn đánh bại, nay đứng dưới đại thì sắc mặt cực kỳ khó xem, ánh mắt sợ hãi nhìn Long Kình Thiên.

Phong Long đứng cạnh Hoằng Hòa mặt trắng như tờ giấy.

Hoằng Hòa bỗng ngoái đầu nói với Phong Long:

- Phong Long, sau này ngươi đừng lại trêu chọc Long Kình Thiên nữa.

Phong Long im lặng, nhưng biểu tình vẫn không cam lòng.

Hoằng Hòa thấy vậy thì lắc đầu, không khuyên nhủ thêm. Làm bằng hữu, Hoằng Hòa chỉ có thể làm được nhiêu đây.

Hai cường giả võ tông chủ trì so tài đệ tử tinh anh giống như các đệ tử, giật mình nhìn Long Kình Thiên.

Đầu óc họ rối nùi.

Bởi vì, bọn họ nhìn ra được Long Kình Thiên chỉ có thực lực đỉnh thất tầng võ vương, mặt ngoài xem ra còn yếu hơn cả Hoằng Hòa.

Nhưng, Long Kình Thiên lại một đấm đánh bay Cổ Phạn hoàng cấp cường giả!

Điều này đã hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của họ.

Thanh niên áo đen Phạm Tiêu nhìn bóng dáng Long Kình Thiên, mắt chớp lóe, không biết đang nghĩ gì.

Trên lôi đài, Long Kình Thiên đánh ra một kích xong không tiếp tục công kích.

Cổ Phạn bay ra sau, ổn định thân hình, biểu tình cực kỳ khó xem. Ánh mắt của các đệ tử như kim châm đâm vào toàn thân Cổ Phạn.

- Long- Kình- Thiên!

Cổ Phạn gằn giọng, lạnh lùng nói:

- Ngươi đừng vội đắc ý, hiện tại mới vừa bắt đầu mà thôi.

Cửu Vĩ Thiên Miêu cao giọng chói tai nói:

- Đúng vậy đại ca, người ta mới rồi lơ là chứ nếu không thì không thể nào bị ngươi đánh bay đi!

Lơ là?

Cổ Phạn mặt trầm như nước.

Các đệ tử xung quanh nghe ra Cửu Vĩ Thiên Miêu trào phúng.

Lúc trước Cổ Phạn có nói khi khảo hạch đệ tử nội điện thì gã sơ sẩy mới thua trong tay Long Kình Thiên.

Nhưng mới rồi là sơ sẩy sao? Đương nhiên không phải.

Các đệ tử biểu tình muôn màu muôn vẻ.

- Ngươi muốn chết!

Cổ Phạn nhìn Cửu Vĩ Thiên Miêu, sát ý trong mắt như thực chất, không ngừng ngưng tụ ánh sáng vàng quanh người, ngưng hóa thành một bộ chiến giáp.

Tại đại lục Thiên Lam, một khi đột phá đến hoàng cấp thì chân khí trong người có thể ngưng tụ ra chiến giáp, phòng ngự và công kích tăng cao trên diện rộng.

Chiến thần đồ đằng trên đầu Cổ Phạn bỗng giáng xuống, tiến vào thân thể gã. Chỉ thấy trên chiến giáp của Cổ Phạn hiện ra một chiến thần đồ đằng.

Từng lực lượng đến từ viễn cổ chiến thần trong hư không liên tục truyền vào cơ thể Cổ Phạn.

Khí thế của Cổ Phạn mạnh hơn lúc trước nhiều.

Mắt Cổ Phạn đổ vàng lạnh lùng nhìn Long Kình Thiên, lắc người, đi tới trước mặt hắn.

- Trường không huyết sát quyền!

Chỉ thấy đôi tay Cổ Phạn trong quyền ấn vàng toát ra từng sắc màu đỏ sậm, màu đỏ thật yêu dị.

Cùng lúc đó, khí thế bi tráng đến từ viễn cổ chiến trường khuếch tán bốn phương.

Các đệ tử đều bị khí thế bi tráng ảnh hưởng, tinh thần bất ổn.

Hai cường giả võ tông chủ trì so đấu giật mình.

- Trường không huyết sát quyền!?

- Trường không huyết sát quyền này đã mấy trăm năm không có xuất hiện rồi, loại quyền này cực kỳ bá đạo, trong người toàn thân máu huyết khô cạn!

- Cổ Phạn học từ đâu ra?

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Long Kình Thiên biểu tình thản nhiên giơ lên đôi tay.

- Đại la chưởng!

- Bao quát thiên địa!

Chỉ thấy hai tay Long Kình Thiên vươn ra, nghênh đón đôi tay đỏ vàng của Cổ Phạn.

Hai tay Long Kình Thiên xuất hiện từng đợt lôi điện vàng, đen.

Khi lôi điện vàng, đen xuất hiện thì các đệ tử trên quảng trường cảm giác linh hồn run rẩy, bao gồm hai cường giả võ tông.

Cổ Phạn nhìn đôi tay Long Kình Thiên, rất là giật mình. Chỉ thấy trong từng đợt lôi điện vàng, đen có vô số khí lưu quanh quẩn hình thành một lốc xoáy đen.

Lực hút mạnh mẽ phát ra từ lốc xoáy đen.

Thân thể của Cổ Phạn không thể khống chế hướng tới trước, gã kinh hoàng muốn tách hai tay ra nhưng phát hiện không thể nhúc nhích một tấc.

Lúc này, đôi tay Long Kình Thiên va chạm với tay Cổ Phạn.

Nhưng khác với trước là khi va chạm song quyền với Long Kình Thiên xong hai bên không văng ra mà dính vào nhau.

Đôi mắt Cổ Phạn cực kỳ kinh khủng, vì gã cố gắng thế nào cũng không thể rút hai tay ra được.

Cùng lúc đó, Cổ Phạn phát hiện chân khí của mình không ngừng chảy hướng đối phương.

- Ngươi...!

Cổ Phạn kinh hoảng qua đi, trong người phát ra tiếng hổ gầm, một con hổ đen to lớn xuất hiện trước mặt mọi người, chính là yêu thú của gã, hắc yêu hổ vương!

Hắc yêu hổ vương mới xuất hiện lập tức tấn công Long Kình Thiên.

Nhưng khi hắc yêu hổ vương vừa đến bên cạnh Long Kình Thiên thì bị một cái đuôi to hất ra ngài.

Cửu Vĩ Thiên Miêu biến to như núi nhìn hắc yêu hổ vương bị vuốt hất bay đi, trong mắt đầy ý trêu cợt.

- Con mèo chín đuôi?

- Đây là dị thú gì?

- Khí thế thật khủng khiếp!

Khi Cửu Vĩ Thiên Miêu biến ra bản thể thì mấy vạn đệ tử trên quảng trường vẻ mặt giật mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.