Chương trước
Chương sau
Đang lúc hai người định ra tay thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Tiếng bước chân vang lên đột ngột. Mọi người ngây ra, xoay sang nhìn. Khi thấy rõ người đến thì Luyện Khí kỳ, thủ vệ mắt tam giác, thủ vệ cao kiều biến sắc mặt.

Ba người vội cung kính hành lễ nói:

- Kính chào Dương trưởng lão!

Dương trưởng lão? Long Kình Thiên nhìn ông lão để ria mép, bộ dạng hơi quái, xấu xa.

Võ Thần Điện trừ bỏ chưởng giáo thì có vài thái thượng trưởng lão là nắm quyền lợi, địa vị cao.

Dương trưởng lão này chính là lúc trước ở trên bầu trời Tử Tiêu phong cùng Long lão đầu quan sát danh sách biến đổi, ông lão ria mép.

Ông lão ria mép thấy ba người hành lễ thì ừ một tiếng, ngước mắt nhìn Long Kình Thiên từ trên xuống dưới, lại quét từ dưới lên trên, gật gù.

Ba người Khang Hải, thủ vệ mắt tam giác, thủ vệ cao kiều nhìn nhau nhưng không ai dám ra tiếng, đứng yên một bên.

Cốc lát sau ông lão ria mép mới mở miệng nói:

- Tiểu tử, mới rồi sao ngươi không giải thích?

Ý ông lão ria mép nói là thủ vệ mắt tam giác, thủ vệ cao kiều oan uổng Long Kình Thiên.

Thủ vệ mắt tam giác và thủ vệ cao kiều nghe vậy biến sắc mặt, nghe ý ông lão ria mép nói là lúc trước những gì họ làm đều lọt vào mắt của Dương trưởng lão!

Nghĩ tới đây hai người cảm thấy tay chân lạnh lẽo.

Long Kình Thiên nhìn ông lão ria mép, mặt lạnh như tiền hỏi:

- Tại ta sao phải giải thích?

Ông lão ria mép ngây ra, hiển nhiên không ngờ Long Kình Thiên sẽ đáp như vậy, lão khựng một lúc rồi cất tiếng cười to, tiếng cười sang sảng.

Ông lão ria mép tay vuốt vài lũ râu dê dưới cằm, gật gù nói:

- Không tệ, không tệ, đúng là có vài chuyện không cần giải thích. Tốt, tính cách của ngươi rất hợp ý ta, thế nào? Dương Thanh Sơn ta đã nhiều năm không thu đệ tử, ngươi có nguyện ý làm đệ tử của ta không?

Ông lão ria mép nói xong cười tủm tỉm nhìn Long Kình Thiên, lão vui chờ đợi đệ tử sắp nhập môn này vui vẻ, hưng phấn nhảy nhót, chạy lại đây bái kiến sư phụ là lão.

Cái gì!?

Ba người Khang Hải, thủ vệ mắt tam giác, thủ vệ cao kiều đứng một bên trợn to mắt, nhìn Long Kình Thiên, trong ánh mắt có hâm mộ, ghen tỵ, họ cảm thấy đây giống như cục vàng rớt từ trên trời xuống.

Dương trưởng lão là ai? Thân phận của lão không đơn giản là trưởng lão bình thường trong Võ Thần Điện, lão không chỉ là trưởng lão Võ Thần Điện còn là đường chủ Chấp Pháp đường.

thực lực của ông lão ria mép này ở trong số trưởng lão Võ Thần Điện xếp vào ba hàng đầu.

Đồn rằng ông lão ria mép đã đạt đến đỉnh thất tầng võ đế, chỉ kém một bước là có thể đột phá đến võ thánh.

Thủ vệ mắt tam giác và thủ vệ cao kiều hâm mộ, cùngl úc đó mặt trắng bệch.

Nếu như Long Kình Thiên trở thành đệ tử của Dương trưởng lão thì...

Long Kình Thiên lên tiếng:

- Ta không có ý định bái bất cứ ai làm sư phụ.

Long Kình Thiên vừa dứt lời, xung quanh như biến tĩnh lặng. Text được lấy tại Truyện FULL

Nụ cười đông cứng trên mặt ông lão ria mép.

Khang Hải, thủ vệ mắt tam giác, thủ vệ cao kiều há hốc mồm, không dám tin nhìn Long Kình Thiên, cằm suýt rớt xuống đất.

Hồi lâu sau ông lão ria mép mới tỉnh táo lại, lắp bắp nói:

- Ngươi, ngươi nói, ngươi không đồng ý?

Ông lão ria mép nhìn Long Kình Thiên, lão là trưởng lão Võ Thần Điện, đường chủ Chấp Pháp đường, chính mồm nói muốn thu đệ tử mà bị từ chối!

Không chỉ là ba người Khang Hải, chính lão cũng thấy vớ vẩn.

Trên Đại Lục Thiên Lam có bao nhiêu thiên tài thế gia cầu xin làm đệ tử của lão mà lão không đồng ý, bây giờ lõa mở miệng muốn thu đệ tử, người ta ngược lại không muốn.

Chuyện này sao mà trái ngược quá?

Long Kình Thiên gật đầu, đáp:

- Đúng vậy.

Dương Thanh Sơn há hốc mồm, nghĩ lại lời mới rồi Long Kình Thiên đã nói. Không bái bất cứ ai làm sư phụ? Dương Thanh Sơn nhíu mày, cảm thấy Long Kình Thiên hơi bị cậy tài khinh người.

Tất nhiên nếu Long Kình Thiên không muốn thì Dương Thanh Sơn cũng không thể nói gì thêm.

Dương Thanh Sơn là trưởng lão Võ Thần Điện, không đến mức hạ mặt đi cầu xin làm sư phụ của người ta, chẳng qua trong lòng hơi tiếc nuối.

Dương Thanh Sơn quay sang nhìn thủ vệ mắt tam giác, thủ vệ cao kiều đứng yên một bên, hừ lạnh nói:

- Hai ngươi là đi theo ta hay chủ động đi Chấp Pháp đường nhận hình phạt?

Thủ vệ mắt tam giác, thủ vệ cao kiều cảm giác chân mềm nhũn, ngã xuống đất, mặt xám như tro tàn.

Mặc dù Khang Hải không biết rõ vụ việc nhưng nghĩ đến lời lúc trước Dương Thanh Sơn nói với Long Kình Thiên cũng đoán ra chuyện không giống như thủ vệ mắt tam giác, thủ vệ cao kiều đã nói.

Sắc mặt Khang Hải khó xem

Dương Thanh Sơn không thu được đệ tử, tâm tình không tốt, có thể tưởng tượng kết cuộc của hai người thủ vệ mắt tam giác, thủ vệ cao kiều.

Tới lúc hai người đi vào Chấp Pháp đường, dù không chết cũng hấp hối.

Chuyện này dù là Cổ gia cũng không dám nhúng tay, và họ sẽ không nguyện xen vào.

Dương Thanh Sơn nhìn hai người thủ vệ mắt tam giác, thủ vệ cao kiều mềm nhũn ngã trên đất, hừ lạnh, phất tay áo rời đi.

Long Kình Thiên thấy Dương Thanh Sơn rời đi cũng định mang Cửu Vĩ Thiên Miêu ra khỏi nội điện thư các.

Nhưng lúc Long Kình Thiên đi ngang qua bên cạnh Khang Hải thì nghe gã lạnh lùng nói:

- Long Kình Thiên, ngươi đừng đắc ý, cho dù Dương trưởng lão nhìn trúng thiên phú của ngươi nhưng ở Võ Thần Điện tất cả dựa theo thực lực nói chuyện. Một kẻ mới vào nội điện như ngươi đừng quá vênh váo!

- Vậy sao?

Long Kình Thiên xoay người, đôi mắt của hắn mắt trái, mắt phải bắn ra tia chớp màu vàng và đen, uy nhiếp vô hình ùa ra.

Khang Hải cảm giác đầu đau đớn, không ngừng thụt lùi ra vài chục bước mới dừng lại.

Long Kình Thiên lạnh lùng nói:

- Ngươi nói đúng, ở Võ Thần Điện tất cả đều dựa vào thực lực bản thân nói chuyện.

Long Kình Thiên nói xong xoay người rời đi.

Khang Hải vẻ mặt vừa kinh vừa giận nhìn bóng lưng Long Kình Thiên, hai tay siết chặt nắm đấm. Mãi đến bóng dáng ltrường kiếm biến mất Khang Hải vẫn không dám ra tay.

Long Kình Thiên rời khỏi nội điện thư các rồi quay về viện tử của mình, ngồi khoanh chân trên thiên hương ngọc sàn, tiếp tục nhắm mắt tĩnh ngộ.

Thiên hương ngọc sàn này tốt hơn hàn ngọc sàn ngàn năm ở ngoại điện nhiều, không chỉ có thể tăng cao tốc độ tụ khí mà còn có tác dụng tĩnh tâm, an thân.

Đương nhiên muốn dung hợp thuật dị thú và bí pháp, bù đắp thiếu sót của 'Hỗn Độn Đại La Thiên', sáng tạo ra một loại công pháp không phải chuyện có thể hoàn thành trong một, hai ngày.

Trong khi Long Kình Thiên tu luyện tĩnh ngộ thì trên một ngọn núi cách Lạc Vân phong không xa, Cổ Phạn sắc mặt âm trầm nhìn hướng Lạc Vân phong.

Cổ Phạn cắn răng, mắt lóe sát ý, gằn từng chữ:

- Long Kình Thiên!

Lần này Long Kình Thiên không chỉ khiến Cổ Phạn mất đi đệ nhất nội điện khảo hạch mà còn khiến gã trở thành trò cười của đám đệ tử Võ ThầnĐiện, khiến gã từ thiên đường rớt xuống địa ngục.

Sỉ nhục này, Cổ Phạn nhất định phải đòi lại gấp ngàn, vạn lần!

Chợt có một giọng nói vang lên từ sau lưng Cổ Phạn:

- Phạn nhi!

Cổ Phạn giật mình, xoay lại nhìn, thấy người tới thì nhanh chóng cung kính khom người nói:

- Thúc tổ!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.