Xe ngựa vẫn đang chạy, chỉ có hai người kề cận trong thùng xe, Sở Việt đem vị quan viên hiển quý trẻ tuổi nhất Đại Tề giam cầm trong góc, đem môi dán tại vành tay trắng nõn, tràn ngập tình ý đem từng ái ngữ khiến nhân ngọt ngào mê mị gọi ra… song chưởng tuyệt đối không liên quan đến hai chữ “quy củ”, lưu luyến với vào trong y bào lông cừu bán mở, gần như tham lam một lần lại một lần vuốt ve, âu yếm đến nỗi da thịt đã hơi lộ ra sắc hồng. (nguyên lai là “hà sắc đích phu”, tức là da thịt như ráng chiều)
[Khanh Khanh…..Ngươi dùng loại túi hương nào vậy? Ta lần trước đã tìm mấy cửa tiệm vẫn không thấy. Ngươi giúp ta tìm một túi đi? Như vậy khi ta nghĩ đến ngươi, có thể dựa vào mùi hương này mà giải tương tư chi tình.]
Trong lúc thì thầm, Sở Việt còn như muốn chứng minh cái gì mà ghé sát vào cổ người thanh niên ngửi ngửi, làm cho thân thể hắn đang áp chế phía dưới lâm vào mẫn cảm mà run lên, da thịt lồ lộ bên ngoài càng thêm rạng rỡ.
[Đừng……]
Cảm giác được Sở Việt trêu đùa tại cổ mình liếm duyệt lưu lại dấu vết, Tư Đồ Duyên Khanh nhẹ nhày chống đẩy, cho đến khi đối phương rời khỏi trận địa mới miễn cưỡng khống chế khí tức hỗn loạn, đáp:
[Có mấy vị hương liệu là do Hoàng thượng cùng nương nương ban cho, trong kinh cũng còn lại mấy phân….Nếu thực đem cho người, người hữu tâm nghe được, chẳng biết nên cái gì nữa….Làm cái gì vậy, đừng! Sở Việt, đừng như vậy……….Ô……!]
Nhân có điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-toan-troi-tinh/201276/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.