Tiếng người ngã xuống đất khiến cho hai kẻ kia nháy mắt bừng tỉnh khỏi lửa tình triền miên. Thế mới nhớ ra bản thân vẫn đang ở trong Mộng Hoa Lâu, bên cạnh còn có cả Vân Mộng, Sở Việt vừa hôn đã quên sạch khiến cho Tư Đồ Duyên Khanh thầm kêu không ổn, đang muốn đẩy đối phương ra đi xem Vân Mộng, vòng eo đã bị nam nhân ghen tuông đại thịnh gắt gao khóa trụ, nửa điểm cũng không thể động đậy.
[ Sở Việt, buông –]
[Ta không buông. Nữ nhân kia hôn cũng tốt lắm hả, còn làm giảm đi công phu của ta nữa?]
[Ngươi nói hưu nói vượn gì đó? Khiến cho một cô nương choáng ngã ngay trước mặt thì còn ra thể thống gì nữa?]
Nghe ngữ khí căm giận của Sở Việt, đại ý là muốn mặc kệ Vân Mộng như vậy, hai hàng lông mày của Tư Đồ Duyên Khanh nhíu chặt lại nhẹ nhàng tránh mắng: [ Ngươi ghen cũng phải để ý chút chứ. Chính ngươi cũng không nên lên đây, vừa rồi ta cũng chuẩn bị rời đi.]
[ Khanh Khanh — ]
Tuy nói nói mình là người bất mãn nhưng vừa nghe động khí của Tư Đồ Duyên Khanh, Sở Việt ban đầu phẫn nộ lập tức chuyển thành khoan dung: [ Ta biết ngươi không có cái ý tứ kia, nhưng nhìn nàng ôm ngươi như vậy, trong lòng ta thập phần không thoải mái……Như vậy tốt rồi! Không bằng trước tiên ngươi cứ ngồi đây, ta đem người đặt lên tháp.]
[…….Cũng được.]
Biết cái này thể hiện hắn đã thỏa hiệp, Tư Đồ Duyên Khanh cũng chỉ nhận mệnh gật đầu đề nghị của hắn.
Chỉ là nhìn bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-toan-troi-tinh/201274/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.