*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ ngày ấy, hai người sau hơn nửa tháng không gặp, hôm nay rốt cục cũng chân chính gặp lại.
Có lẽ bởi vì được chính mắt trông thấy khuôn mặt thanh mĩ mà hắn luôn nhớ thương lâu ngày nên Sở Việt cảm thấy vui sướng không sao nói nổi. Mà khi hắn đến gần thanh niên nhìn qua cho chút xấp xỉ bằng mình, trông thấy dung nhan bình tĩnh, ánh mắt có ẩn theo một tia lạnh nhạt kia khiến cho niềm vui sướng đơn thuần ban đầu lập tức lại bị lo lắng và buồn bã thay thế.
[ Đã lâu không gặp….]
Cố nén lại cảm giác xúc động muốn tiến thêm một bước chạm vào đối phương. Sở Việt bước đến cách y khoảng ba bước chân thì dừng lại cước bộ, mâu quang dừng trên người đối phương cũng đã khó nén sự mãnh liệt: [Mấy ngày nay, có khỏe không?]
[Nhờ phúc của Sở tướng quân, hết thảy đều tốt.]
Tư Đồ Duyên Khanh thản nhiên đáp, ánh mắt đưa lên nhìn thẳng vào mắt đối phương, sau đó lập tức dời tầm mắt đi.
Y lúc trước bị Cao Giác ép hỏi mà tâm loạn như ma, nay kẻ đầu sỏ khiến cho tâm y loạn lại đứng ngay trước mắt, làm sao có thể bình tĩnh đáp lại như vậy? Cố ý chọn những ngôn từ cực kỳ khách sáo, ngữ điệu cực kỳ lãnh đạm, vì muốn bóp chết hết thảy những thứ bắt đầu sinh ra kia….Y biết y nên biểu hiện thật bình thường mới đúng, nhưng khi ngẩng mặt lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-toan-troi-tinh/201271/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.