Tiết ngũ nương nói cười uyển chuyển, xinh đẹp như hoa, nhưng Tô Cần lại cảm thấy nữ nhân này quá lỗ mãng, nghẹn nửa buổi mới nói ra được một câu.
“Chúng ta hết chỗ rồi!”
“Thế nhưng nô gia thấy cái bàn này to như vậy, mới có bốn người ngồi, nô gia cũng không phải cao to vạm vỡ, xuất môn tại ngoại, tiểu ca không thể dịch qua một chút sao?”
*Xuất môn tại ngoại: Ở ngoài không thể đòi hỏi như ở trong nhà.
Miêu nữ đa tình, đôi mắt như thủy quang lưu động, không biết đã cướp mất trái tim của bao nhiêu thiếu niên rồi.
“Chúng ta có thể lên lầu nghỉ tạm, cái bàn này nhường cho cô nương đi.” Trầm Dung Dương buông chén trà, hướng nàng gật đầu, Thị Cầm Thị Kiếm lập tức đứng lên, một trái một phải đỡ lấy hai bên luân ỷ, Tô Cần vội vã đứng dậy theo, hắn cũng không muốn một mình lưu lại chịu đựng mỹ nhân a, nữ nhân này vừa nhìn liền cảm thấy không có gì tốt.
Tiết ngũ nương lần đầu tiên bị bỏ qua hoàn toàn như vậy, có chút buồn bực, nhưng cũng không thấy có chỗ nào không phải? Mở to mắt nhìn trừng trừng cho đến khi hai gã thị đồng đẩy luân ỷ của nam tử vững vàng lên lầu, nàng mới phát hiện có chỗ đặc biệt, nam nhân kia là đang ngồi trên luân ỷ.
Không chỉ có nàng phát hiện, mà tất cả mọi người trong khách điếm cũng phát hiện, nhân sĩ giang hồ đến đại hội thưởng kiếm nhiều như vậy, nhưng hoàn toàn không phát hiện có người ngồi luân ỷ tới, mọi người chú ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-toan-thien-tinh/201230/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.