Như vậy, chính là cả một đời
———————
Công nguyên năm 976, vị hoàng đế thứ hai của Đại Tống – Triệu Quang Nghĩa đăng cơ, lấy niên hiệu là Thái Bình Hưng Quốc.
Niên hiệu này cũng đã mở ra hơn trăm năm hưng thịnh và phồn vinh cho Tống triều, văn hóa nghệ thuật và khoa học của thời đại này mãi cho đến mấy ngàn năm sau vẫn giống như sao sáng lấp lánh trên bầu trời, dẫn lối cho hậu thế.
Công nguyên năm 977, mười lăm tháng giêng.
Đây là năm thứ hai sau khi đương kim hoàng thượng đăng cơ, cũng là lễ hội nguyên tiêu đầu tiên sau khi hắn lên ngôi.
Ở tại một khu phố, các loại hoa đăng đủ mọi màu sắc được bài trí khắp nơi, sáng rực tựa như ban ngày, chiếu rọi thẳng vào trong tâm của mỗi người.
Trong thành Biện Kinh, toàn bộ nam nam nữ nữ đều đổ dồn ra đường, ngắm trăng, ngắm đèn, hẹn hò, giải câu đối, nơi nào cũng vô cùng ồn ào náo nhiệt, nơi nào cũng tràn ngập những khuôn mặt tươi cười.
Trầm Dung Dương thực sự cảm thấy rất may mắn bởi vì mình đã được đặt chân tới thời đại này, có thể tự mình chứng kiến số mệnh chìm nổi của quốc gia này, cảm thụ được sức sống và sự mới mẻ của thời kỳ phồn vinh.
“Đang cười cái gì?” Người bên cạnh hỏi.
“Thà làm khuyển thái bình, chớ làm người loạn thế, ta cười bởi vì bản thân mình sinh muộn hơn mười năm, không thể chứng kiến hình ảnh thái tổ hoàng đế giương roi giục ngực, khoác hoàng bào.”
Luân ỷ được đẩy chầm chậm về phía trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-toan-thien-tinh/1319787/quyen-7-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.