Thông lộ rất dài. 
Cho dù cố gắng đến mấy cũng không nhìn thấy đầu cuối cùng, ngay cả hai bên trái phải cũng là một mảnh tối tăm. 
Thế nhưng, chân của y có thể đi lại giống như ngày trước, từng bước từng bước một, không khác gì người thường. 
Y không biết con đường này thông đến đâu, cũng không biết bản thân mình phải đi đến nơi nào. Người tính không bằng trời tính, cho dù ngươi tài giỏi, xinh đẹp, quyền thế ngất trời, vẫn không thể đoán trước được tương lai của chính mình cùng rất nhiều chuyện ngoài ý muốn khác. Cái gọi là mệnh của ta do chính ta quyết định chứ không phải do trời, đối với rất nhiều người mà nói, ngươi làm được, có lẽ mệnh của ngươi đã định trước là như thế, ngươi làm không được, biết đâu cũng không ngoài dự đoán. 
Năm đó, lúc y cần có người ở bên cạnh nhất, thì người nọ lại vứt bỏ y mà đi, còn kiếp này, lúc y cảm thấy không còn lo lắng vướng bận chuyện gì, thì lại có rất nhiều người cần đến y, xem y như người nhà, thậm chí ngưỡng mộ y như thần thánh, đây thật là một chuyện ngoài ý muốn. 
Như vậy, con đường này rốt cuộc phải đi đến bao giờ? 
Lục Đình Tiêu nhìn y. 
Hai mắt nhắm chặt, vầng trán ẩm ướt mồ hôi, biểu hiện cho thấy người này đã rơi vào hôn mê, không còn nói nói cười cười như lúc thanh tỉnh, vùng xung quanh lông mày cau chặt, đôi môi mỏng gần như kéo căng thành một đường thẳng tắp, phảng phất như đang rơi vào ác mộng. 
Lúc nhận ra Trầm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-toan-thien-tinh/1319708/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.