Cóvẻ như lúc này, chị Giai Tuệ vẫn là người điềm tĩnh nhất trong ba chúng tôi, chịvừa ngó ra ngoài vừa nói:
-Xuống thì cũng không xuống được, chi bằng chúng ta bám vào những tảng thạch nhũđể trèo lên trên để Lan Lan mở cánh cửa đá phía trên đỉnh, quay trở lại ThiênCung Cách sát trận.
LãoNgũ vuốt mấy sợi râu lưa thưa dưới cằm, đăm chiêu một lúc rồi vừa khẽ gật đầu vừanói:
-Chỉ còn cách đó thôi, thế nhưng ngọn đèn này có lẽ không đem theo được nữa.
Nghĩtới màn đêm tối đen như mực trong Thiên Cung Cách sát trận, đến một tia sángheo hắt cũng không có là tôi đã không muốn quay lại. Nhưng tình thế trước mắtvô cùng khẩn cấp, nên giờ cũng chỉ biết tới đâu hay tới đó thôi. Vì vậy, chúngtôi nhanh chóng cất hết đồ đạc vào balô đeo lên vai rồi tiếp tục trèo lên cao.
Chiềucao của cả cái động này ước chừng một trăm mét, chỗ chúng tôi đang đứng là ởkhoảng giữa, thế nhưng dòng nước từ phía trên đỉnh không ngừng đổ xuống, lực cảnrất lớn. Lão Ngũ đã trèo thử vài bận mà không thể nào thoát ra được, lão xoaxoa mặt, rủa ầm ĩ:
-Không được rồi, không được rồi. Mẹ kiếp! Trơn như mỡ lợn thì trèo thế nào được?
ChịGiai Tuệ đăm chiêu suy tính một lúc, rồi bỗng nhiên lên tiếng:
-Vẫn còn một cách khác. Đợi tí nữa nước dâng lên đến miệng động, chúng ta cứ bơira, đợi động ngập nước, chỉ cần Lan Lan nhanh tay mở khóa là có thể…
Hiểuđược ý của chị Giai Tuệ, tôi vội vàng lên tiếng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-toa/1930494/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.