Chương trước
Chương sau
Cánh tay trái của Cố Bắc Thành đã bị chính y dứt khoát cắt đứt lìa. Vừa rồi chính lúc nguy cấp trong khoảnh khắc hung thú xông về phía phụ thân, y đã kịp xông đến chặn lại, nhưng hàm răng sắc nhọn của Đào Ngột đã cắm sâu vào cánh tay. Cố Bắc Thành biết, cánh tay trái của bản thân xem như đã bỏ đi, nên bèn dứt khoát chặt đứt. Máu từ vết thương không ngừng chảy ra, thoáng chốc sắc mặt của y trở nên trắng bệnh.

Cố Nguyên nhanh chóng đỡ lấy đứa con thứ hai của mình, sắc mặt cau có khó tả cũng không che giấu được sự đau lòng hiện hữu.

“Cái tên nghịch tử này, chê mạng dài quá đúng không?”

Cố Bắc Thành không còn sức lực để phản bác lại lời phụ thân. Cố Ngữ Yên nhanh chóng dùng đan dược cầm máu, đưa nhị thúc vào không gian huyễn tưởng. Không khí còn chưa kịp lắng xuống thì phía đối diện, Tiểu Long đột nhiên hét lớn, lớp vảy cứng màu xanh ngọc dần xuất hiện bao bọc lấy thân thể, hai chiếc sừng trên đầu từ từ nhô ra mỗi lúc một sắc nhọn. Ánh mắt của nó chợt lóe chút sắc xanh. Tiểu Long nhanh thoăn thoắt, phi thân thẳng về phía Đào Ngột. Cú va chạm gây ra xung khí chấn động, gió lốc nổi lên, khiến những người có mặt không thể nhìn rõ, một vài người không trụ được còn bị đẩy lùi về phía sau, nhắm chặt đôi mắt.

Đến lúc có thể nhìn rõ thì tất thảy đều ngỡ ngàng, Đào Ngột đã bị đẩy lùi về phía sau, dường như lớp vảy trên đỉnh đầu còn có phần bong tróc.

“Úisss, mạnh dữ.” Tiểu Hành không nhịn được mà cảm thán.

“Cốc.”

“Ai da, Lão Đại, sao huynh lại ra tay với ta vậy?” Tiểu Hành ấm ức nhìn Trứng Gà, nó không biết bản thân làm gì mà cái đầu lại phải lãnh đạn như thế.

“À, quen tay.”

Trứng Gà giữ nguyên gương mặt lạnh lùng, đáp ngắn gọn. Tiểu Hành phận làm lão nhị nhỏ bé, chỉ biết nhẫn nhịn ấm ức.

Không chỉ có Tiểu Hành kinh ngạc mà mỗi người ở đây đều có cảm giác tương tự. Bọn họ đã chật vật suốt hai ngày vẫn không thể gây ra tổn thương trên người hung thú, tất cả đều cố gắng tìm ra được điểm yếu của nó, dù sao trên đời thật khó để tìm được một thứ gì đó hoàn hảo vô khuyết, hẳn là không có vật như vậy tồn tại. Ấy vậy mà đứa nhóc Tiểu Long nhỏ bé nhất lại có thể gây ra thương tổn trên người quái thú. Đứa nhỏ này nứt ra từ vỏ trứng chưa lâu, đến hiện tại chính Cố Ngữ Yên cũng không biết Tiểu Long có phải linh thú hay không? Trứng Gà cũng không có đáp án cho thân thế của nhóc con. Nhưng hôm nay bọn họ có thể khẳng định chắc chắn Tiểu Long nhất định rất khủng bố.

Tuy nhiên, đòn tấn công vừa rồi của Tiểu Long cũng chỉ gây ra vết thương nhỏ trên người ma thú, vẫn không hạ gục được nó. Tiểu Long lại tiếp tục xông lên, những người còn lại cũng nhanh chóng hợp sức. Đòn tấn công của Cố Ngữ Yên chậm lại một nhịp, vừa rồi khi Tiểu Long tấn công Đào Ngột, linh lực mà nó tỏa ra khiến nàng có cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Bên ngoài cấm đạo

Thanh Lộ đứng bên cạnh châm rượu cho Trưởng Lão Trấn Ải, nàng ta cất giọng, tiếng nói thỏ thẻ đầy yểu điệu.

“Trưởng Lão, bọn người Yên Bạch Ngữ bị đẩy đến mật đạo, liệu còn có thể gây ra chuyện gì hay không?”



Trưởng Lão Trấn Ải xua tay cười khẩy, như thể ông ta đã nghe được một câu đùa hết sức vô lý.

“Ngươi nghĩ cấm địa của Trấn Ải Biên này có thứ gì? Đã vào nơi đó thì đến chuyện toàn thây còn khó, lại còn gây ra sóng gió gì sao?”

Thanh Lộ nhận được đáp án thì trong lòng liền trấn định, Yên Bạch Ngữ chết rồi, Hiện Y cũng chết, nói như vậy nàng liền trở thành đệ tử đứng đầu Thánh Cung, sẽ được người người ngưỡng mộ. Trong tất cả người trẻ tuổi của đại lục này, nàng sẽ là người ưu tú nhất.

Giang Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Trấn Ải Trưởng Lão.

“Trưởng Lão, cuối cùng trong cấm địa kia rốt cuộc là có thứ gì? Sao lại đáng sợ đến như vậy?”

Lão ta nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ dù sao mấy kẻ này cũng không sống được bao lâu nữa, nên có nói ra cũng không phải vấn đề.

“Trong cấm địa có một con quái vật, đến cả ta, thậm chí là Thánh Chủ gặp phải nó cũng không chắc có thể bảo toàn tính mạng. Cái thứ ở nơi đó…là một con hung thú thời viễn cổ, một trong Tứ Đại Hung Thú, hung thú Đào Ngột.”

“Hung thú viễn cổ.” Thanh Lộ nhất thời lặp lại.

“Đúng vậy, nói ra thì có lẽ chỉ có Sáng Thế Thần mới tiêu diệt được nó, nhưng mà...Sáng Thế Thần cũng chẳng còn, trên đại lục này, loài hung thú đó là vô địch.”

Giang Thẩm Nguyệt lại châm thêm rượu cho Trưởng Lão, nàng ta khẽ nhíu mày.

“Thẩm Nguyệt có phần không hiểu, hung thú nguy hiểm như vậy, làm sao Thánh Cung lại có được, còn giam giữ nó trong cấm địa, nếu lỡ như có ngày quái thú đó thoát ra ngoài, chẳng phải đến cả chúng ta cũng chỉ có thể đợi chết sao?”

“Ha ha, đương nhiên là không cần phải lo lắng, Đào Ngột căn bản không thể tự mình thoát ra khỏi cấm địa của Trấn Ải Biên được, nó đã bị phong ấn tại đây mà phong ấn này nếu lão phu không nhầm thì là phong ấn của Thần Sáng Thế. Suốt bấy lâu nay, Thánh Cung ta bỏ bao công sức nuôi dưỡng hung thú này cũng không phải để nó quay lại cắn trả. Thứ duy nhất có thể khống chế nó chính là sức mạnh của Thần Sáng Thế, chỉ cần đợi đến ngày Thánh Chủ hoàn thành đại nghiệp, đạt được năng lực đó liền có thể áp chế Đào Ngột. Đến khi đó Thánh Cung sẽ là bá chủ của cả đại lục này, tất thảy đều sẽ là của chúng ta, ha ha.”

Nói xong lão ta cười lớn, đứng phắt dậy phủi thẳng y phục, một tay vươn ra tóm lấy Giang Thẩm Nguyệt đứng gần đó. Không cần nói cũng biết, chuyện tiếp theo sẽ là gì?

Thanh Lộ trong lòng vui vẻ, Yên Bạch Ngữ chắc chắn sẽ chết, nói không chừng là đã chết rồi, bị hung thú xé xác, không còn toàn vẹn. Hôm nay nàng lại không cần phục vụ lão già kia, càng thêm vui vẻ. Chỉ có Lam Khải là lặng lẽ ngồi một góc, không nói gì, hắn cảm nhận được những ánh nhìn khinh bỉ đang xoáy vào bản thân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.