Ánh nắng sớm mai xuyên qua khung cửa soi rọi vào phòng tân hôn, nến đỏ đã tắt, trên đất vươn vãi từng mảnh hỉ phục.
Mục Cẩn Vương nghiêng người nhìn Hoa Âm Vũ cuộn người ngủ say trong lòng mình, trong lòng cực kỳ thỏa mãn. Nâng tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn, tầm mắt đúng lúc rơi đến những dấu hồng ngân trên người nàng, nụ cười trên mặt Mục Cẩn Vương càng đậm, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên cánh môi sưng đỏ của nàng, sau đó ôm nàng thật chặt.
“Ưm …” – Hoa Âm Vũ bị cái ôm chặt của Mục Cẩn Vương làm tỉnh giấc, nàng mở mắt nhìn nam nhân quấy rầy nàng cả đêm, thấy hắn mang vẻ mặt yêu thương cùng thỏa mãn nhìn nàng, tâm khẽ động nhưng rất nhanh biến mất.
“Bây giờ là giờ gì rồi?”
Vừa cất tiếng hỏi, phát hiện giọng mình khàn khàn, gương mặt lạnh nhạt không khỏi ửng đỏ, tất cả là tại hắn, đêm qua muốn nàng nhiều lần như vậy khiến nàng mệt muốn chết.
“Ừm … hình như sắp qua giờ Thìn.”
Hoa Âm Vũ trợn tròn mắt, Mục Cẩn Vương là hoàng đế Bắc Tề, việc thượng triều thường là vào giờ Dần, nay sắp qua giờ Thìn, chẳng phải hắn đã muộn rồi sao?
Thấy Hoa Âm Vũ ngây ngốc nhìn mình, Mục Cẩn Vương sủng nịnh nhéo mũi nàng, cười ôn nhu, cất giọng trêu ghẹo.
“Vì nàng mà ta thượng triều trễ, nàng thấy ta nên phạt nàng như thế nào đây?”
Hoa Âm Vũ rũ mi, chậm rãi trả lời. – “Hoàng thượng, thần thiếp còn phải đi vấn an thái hậu.”
Ngày hôm qua vừa vào cung cũng không vấn an thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tinh-chi-sung/1540243/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.