“Ha hả, Âu Dương a, thuộc hạ của ngươi không được!”- Thạch Ngọc Lâu chém ngang kiếm, một chiêu đơn giản lại phong bế hết toàn bộ hư ảnh trong chiêu của Âu Dương Vân.
Âu Dương Vân cổ tay vừa chuyển, kiếm phong đổi đâm thành chém, mục tiêu là cổ tay của Thạch Ngọc Lâu.- “Ai nói hắn không được? Ngươi không thấy Nhạc Ly đang chém vào Nghiêm Triệt vô lực chống đỡ.”-Tranh thủ lại hung hăng trừng mắt nhìn đầu vai đang rỉ máu của Nhạc Ly, hận không thể chạy sang đâm hắn một kiếm, để máu đang rỉ chuyển thành phun luôn! Nghiêm Triệt chẳng qua là kiếm pháp xảo quyệt một chút, tiểu tử chết tiệt ngươi liền cho ta rụng bậc thang*.
Dễ dàng tránh kiếm của Âu Dương Vân, Thạch Ngọc Lâu mày kiếm nhếch lên, vẻ mặt khinh thường.- “Tiểu tử Nhạc Ly kia nếu đánh thắng được Nghiêm Triệt mới lạ!”- Nghĩ Nghiêm Triệt kia được hắn nghiêm khắc huấn luyện mất cả tháng, hôm nay còn dám thua, sau này bắt hắn ngày ngày đi đi đổ bô**. Hừ!
Nhạc Ly ngươi dám thua? Âu Dương Vân lạnh lùng liếc ngang Nhạc Ly bên kia,ý uy hiếp trong ánh mắt không cần nói thành lời!
Sau lưng đột nhiên một trận gió lạnh thổi qua, Nhạc Ly rùng mình trộm quay đầu lại, vừa lúc đón nhận ánh mắt sắc bén từ bang chủ nhà mình...- “Nghiêm Triệt, tiền cơm ngày mai ta trả, ngươi nhường ta một đao nhỏ, được không?”- Nghiêm Triệt sửng sốt, liếc mắt thấy hai đại bang chủ đằng đằng sát khí nhìn bên này, mồ hôi lạnh tích đầy người.- “Nhạc Ly a, ta xem chúng ta lúc này đánh ngang tay xem ra tốt hơn. Bất quá ngươi một đao kia phải nhẹ hơn một kiếm của ta, bằng không bang chủ nhà ta này lại thấy không tốt!”
“Không thành vấn đề!”- Nhạc Ly chém một đao qua, vẻ mặt vui vẻ chém rách y phục trên cánh tay Nghiêm Triệt, vừa đủ để lại vết thương cho thể chảy ra tơ máu.
“Thế nào? Ta đã nói Nhạc Ly sẽ không thua!”- Mắt thấy đao của Nhạc Ly chém tới Nghiêm Triệt, Âu Dương Vân cũng hả hê hẳn lên. Đao pháp của tiểu tử này cũng không tệ lắm thôi!
Thạch Ngọc Lâu mặt phát xanh, chẳng lẽ một tháng này không riêng gì Nghiêm Triệt bị hắn hung hăng thao luyện, Nhạc Ly cũng đang khổ luyện đao pháp sao? Nhanh chóng quét mắt qua các bang chúng xung quanh đã đánh thành một đoàn, tự mình thấy bên này mấy cao thủ cùng thuộc hạ của Âu Dương Vân đều tung hết tuyệt chiêu, một người đánh dẹp yên bốn bề....
Đáng giận! Xem ra còn phải đi tìm thêm chút tân cao thủ mới được!
Âu Dương Vân nhìn đến sắc mặt của Thạch Ngọc Lâu, càng thêm đắc ý vênh vang.- “Thế nào, nói không ra lời? Ta nói Thạch bang chủ a, không phải ta nói ngươi! Sớm thừa nhận Độ Kiếm Minh các ngươi so với Thiên Thủy Sơn Trang bọn ta yếu cũng không có gì đáng xấu hổ, ngươi việc gì phải chết cũng mạnh miệng như vậy, liên lụy đến đám thuộc hạ phải cùng ngươi chịu tội.”
“Âu Dương bang chủ “- Thạch Ngọc Lâu lạnh lùng nói- “Ngươi cũng nên sớm thừa nhận ngươi đánh không lại ta, đỡ cho đám thuộc hạ phải ra sức chiến đấu đẫm máu như vậy không phải rất tốt sao!”- Luận võ công, đúng là người của Thiên Thủy Sơn Trang so ra mạnh hơn, nhưng so sánh cá nhân, Thạch Ngọc Lâu cũng tuyệt đối sẽ không bại bởi Âu Dương Vân.
Sắc mặt của Âu Dương Vân cũng lập tức trở nên khó coi.- “Thạch bang chủ, ta khi nào thì đánh không lại ngươi? Chi bằng bây giờ chúng ta lấy thực lực chân chính hảo hảo đấu một hồi.- ” Âu Dương Vân hận nhất có người nói hắn đánh không lại Thạch Ngọc Lâu, chẳng qua là nhiều năm trước vô ý thua một lần mà thôi, đã bị đối thủ một mất một còn này bao nhiêu năm cũng không chịu ngậm miệng, gặp người liền nói đến Âu Dương Vân năm đó thảm bại
Kiếm trên tay hai người đều đằng đằng sát khí nhắm vào những chỗ hiểm yếu trên người đối phương, nhưng kiếm của Âu Dương Vân thường cứ đang gần đâm tới ngực Thạch Ngọc Lâu thì chậm lại đủ để tránh được; kiếm của Thạch Ngọc Lâu đang lúc lao đến Âu Dương Vân lực đạo cũng bỗng nhiên yếu đi, để Âu Dương Vân có thể trở kiếm đẩy ra.
Lại tới nữa, lại tới nữa... Những người đang ra sức đánh giết xung quanh hai vị bang chủ đều không hẹn mà trong lòng buông tiếng thở dài!
Đường chủ Ngọc Hoa đường của Độ Kiếm Minh Tuyết Ngưng Mai thấy nhóm bang chủ kia nhìn tưởng hung ác kì thức xuất chiêu vô lực, nước mắt cũng rơi xuống. Nàng ấm ức hướng địch thủ oán giận nói:
“Ngươi xem bọn họ...lại là đánh như vậy, khi nào thì mới có thể đánh ra kết quả a. Ta mặc kệ, ngày mai ta liền đi nói với bang chủ, ta muốn gả cho ngươi. Chứ hai người bọn họ đánh tiếp như thế, đợi ta thành bà lão rồi việc hôn sự của chúng ta cũng không thành!”
“Ngươi đừng khóc a!”- Lúc này đối thủ của Tuyết Ngưng Mai- Tiêu Lăng Lang của Thiên Thủy Sơn Trang vội vàng nhỏ giọng kêu lên.-“Nêú ngày mai ngươi nói, ngày mốt không chừng hai ta đã bỏ mạng thiên nhai. Nhẫn nhịn một chút, ta thấy bọn họ cũng sắp đánh chán.”
“Bỏ mạng thiên nhai thì bỏ mạng thiên nhai.”- Giận dỗi quất trường tiên*** trong tay, Tuyết Ngưng Mai đem một bụng oán khí trước trút hết người tình nhân.- “Ngươi xem bọn họ đánh, nên dùng sức thì không dùng sức, nên mạnh tay thì không mạnh tay! Rõ ràng đều là nội trong ba mươi chiêu có thể đem đối thủ đánh ngã, nhưng bọn họ đã đánh bấy nhiêu chiêu, ngay cả y phục cũng chưa phá rách lấy một miếng.”
“Ha ha...Quen là được rồi, quen là được rồi...”- Gượng cười tránh roi của Tuyết Ngưng Mai, Tiêu Lăng Lang thừa dịp các bang chủ đang đánh hăng say, chậm rãi đem Tuyết Ngưng Mai dẫn tới chỗ các bang chủ không thấy rõ.Hai người tay trong tay không có chút ý tứ đánh nhau thế này thật không thể chấp nhận.- “Bọn họ đánh cũng năm sáu năm, trước kia coi như phải có chuyện lớn xảy ra mới đánh một trận, bây giờ chỉ việc nhỏ như hạt đậu xanh cũng muốn đi ra đánh một trận. Ta xem chẳng bao lâu sau là có thể ở trên bàn ăn cơm mà đánh lộn rồi. Chúng ta đi ra hẹn hò không phải cũng không thấy bọn họ quản sao! Chờ một chút đi, ngươi trở về cũng nói với những người khác, tất cả chúng ta cùng ngẫm nghĩ biện pháp, làm cho bọn họ giải hòa đi!”
Tuyết Ngưng Mai quay đầu nhìn hai vị bang chủ đang giết tới giết lui lại nhìn mọi người xung quanh đã thuần thục tới mức nhắm mắt cũng có thể đánh ra mấy chiêu loè loẹt che mắt.. Nàng đành phải nghe lời mà gật gật đầu. Quên đi, tất cả mọi người thực vất vả. Nhất là Nhạc Ly cùng Nghiêm Triệt, mỗi lần đều là chưa thấy chảy máu thì chưa xong việc!
Người ngựa hai bên cuối cùng cũng chờ được đến lúc mặt trời lặn về phía tây núi! Âu Dương Vân ngàn chọn vạn tuyển để lại trên ngực Thạch Ngọc Lâu một đạo huyết khẩu****, từng giọt hoa máu bắn tung toé trên y phục trắng như tuyết, cuối cùng cấp Thạch Ngọc Lâu một thân bạch y nhìn đến chướng mắt kia thêm một chút màu sắc nhẹ nhàng; Thạch Ngọc Lâu cũng phân vân rất lâu sau mới chọn để lại vết cắt trên cổ tay phải của Âu Dương Vân, hắn thực vừa lòng nhìn âu Dương Vân xanh mặt cố sức ngăn máu chảy ở cổ tay phải đang cầm kiếm.
Nhạc Ly cùng Nghiêm Triệt nhìn đến bang chủ nhà mình đổ máu lập tức nhảy sang che trước người bang chủ, hai người đều mang bộ dạng hiên ngang lẫm liệt vì bang chủ chắn đao chắn kiếm, vẻ mặt thấy chết không sờn!
Mặt khác bang chúng lúc này đã đánh nhau rất hời hợt cũng ngưng lại, chia làm hai phe đứng phía sau bang chủ nhà mình, chờ hai vị bang chủ lại cùng nói chuyện hình thức một lúc xong là cuộc ẩu đả hôm nay có thể tan!
Có Nhạc Ly cùng Nghiêm triệt giúp đỡ, Âu Dương Vân và Thạch Ngọc Lâu cơ hồ cũng không cần phải nói. Khi Nhạc Ly và Nghiêm Triệt thay bang chủ nhà mình nói vài câu hung ác xong, bang chúng hai nhà liền vậy quanh bang chủ mình bị thương theo hai hướng xuống núi,một người hướng đông một người hướng tây trở về Lạc Dương thành
Thừa dịp bang chủ nhà mình không chú ý, Nghiêm Triệt nháy mắt với Nhạc Ly, đừng quên bữa tiệc ngày mai! Tuyết Ngưng Mai cũng cùng Tiêu Lăng Lang liếc mắt đưa tình, đừng quên giúp ta mua son của Phiêu Hương trai a!
Mọi người trong hai bang có giao tình lặng lẽ vẫy tay làm thế cáo biệt, ngay cả Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu cũng là dùng hai cái nhãn đao trừng trừng đến lưu luyến chia tay....
…………………………
* mất mặt
** chỗ này nguyên bên hán việt ra là đảo dạ hồ, QT là đảo cái bô…mong là tớ chuyển nghĩa đúng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]