Chương trước
Chương sau
Âu Dương Vân ở nhà bình tĩnh phân tích rất lâu, cũng mong người mấy ngày trước xuất ngoại tìm Ngu Tương Xuân có thể mang về tin tức tốt.

Chính là chờ trái chờ phải cũng không đợi được tin tức tốt gì, Âu Dương Vân cuối cùng cũng bình tĩnh không nổi nữa.

Âu Dương Vân tay cầm trường kiếm đá văng cửa của Độ Kiếm Minh, toàn thân sát khí toả ra khắp chốn. Hắn cao giọng quát: “Thạch Ngọc Lâu, ngươi lăn ra đây cho ta!”- Nhạc Ly đi theo Âu Dương Vân cũng bị doạ cho mặt trắng bệch, bang chủ đây là muốn tìm người nói chuyện sao? Rõ ràng chính là muốn đến phá nhà a!

“Xảy ra chuyện gì?”- Khi Thạch Ngọc Lâu nghe được tiếng động, Âu Dương Vân đã nhanh chóng xông vào viện tử hắn ở.

Âu Dương Vân một đường sát khí, người của Độ Kiếm Minh tự nhiên không có một ai dám tiến lên ngăn trở, cho nên hắn có thể không gặp chút trở ngại mà đánh tới trước viện tử của Thạch Ngọc Lâu.

Thấy Thạch Ngọc Lâu xuất hiện, Âu Dương Vân trực tiếp hỏi: “Sư đệ ta đâu? Mau giao người ra đây.”- Hắn nắm kiếm trong tay, lạnh lùng trừng mắt Thạch Ngọc Lâu.

“Ta sao biết sư đệ ngươi ở đâu được.”- Tuy rằng Thạch Ngọc Lâu quả thật từng có ý đồ bắt cóc Ngu Tương Xuân, nhưng cuối cùng cũng không thực hiện được a! Bất quá Ngu Tương Xuân sau khi bọn họ hành động thất bại liền mất tích, Thạch Ngọc Lâu vẫn có chút chột dạ, khẩu khí nói cũng yếu đi chút.

“Ngươi thật không biết?”- Âu Dương Vân lại lạnh giọng hỏi.

“Thật không biết! Ta có thể lấy tánh mạng thề!”- Thạch Ngọc Lâu nghiêm mặt nói.

“Hừ! Mạng của ngươi có thể so với mạng của sư đệ ta sao!”- mặt Âu Dương Vân vẫn căng thẳng như trước, nhưng khẩu khí đã có phần dịu đi.- ” Xung quanh Lạc Dương này, dám cùng Thiên Thủy sơn trang ta chống đối cũng chỉ có Độ Kiếm Minh các ngươi, sư đệ ta mất tích, thật sự không liên quan đến các ngươi?”

Thạch Ngọc Lâu đang định đáp lời, Nghiêm Triệt vẫn đứng bên cạnh lại tiến lên một bước nói với Âu Dương Vân:

“Âu Dương bang chủ, chuyện Ngu trang chủ mất tích bang chủ nhà ta cũng có nghe thấy, nhưng việc này quả thật không liên quan đến chúng ta. Mấy ngày nay người của Thiên Thủy sơn trang và Độ Kiếm Minh cũng vì việc này mà nhiều lần đánh nhau cãi cọ, bang chủ của chúng ta rất lo lắng, cho nên cũng phái người đi thăm dò xem có chuyện gì.”

“A? Sao lại kỳ lạ như vậy.”- Âu Dương Vân khinh thường hừ một tiếng- ” Thiên Thuỷ sơn trang chúng ta cũng phái không ít người đi thăm dò nhưng cái gì cũng không tìm được, chẳng lẽ các ngươi có thể tra ra cái gì sao?”- Sư đệ đệ cứ mất tăm không thấy bóng như vậy, Âu Dương Vân lại chẳng tra được manh mối gì, đúng là bực mình sốt ruột.

Nghiêm Triệt cười, chậm rãi nói: “Âu Dương bang chủ, bang chủ nhà ta quả thật cũng tra được chút manh mối.”- Nghiêm Triệt vừa nói xong, Thạch Ngọc Lâu là kinh ngạc, Âu Dương Vân là kinh hỉ, Nhạc Ly cũng là kinh hãi...

Ba người ba loại biểu tình, Nghiêm Triệt tiếp tục nói: “Chúng ta đã tra ra, đúng là có người muốn bắt cóc Ngu trang chủ. Có người thấy, ngày ấy Ngu trang chủ mất tích, có ba bốn người bịt mặt đem Ngu trang chủ bắt cóc ra đến ngoài thành, nhưng mấy người kia lại bị Phong Tiêu Diêu đuổi theo đánh lui. Lý ra Ngu trang chủ phải cùng Phong Tiểu Diêu bình an trở về, nhưng chỉ sợ là trên đường trở về lại gặp tập kích...”

Thạch Ngọc Lâu thở dài một hơi, một tay vỗ lên vai Nghiêm Triệt. Hảo tiểu tử, cuối cùng không phụ kì vọng của ta với ngươi a! Nghiêm Triệt lần này nói toàn bộ là sự thật, chẳng qua không nói mấy người bịt mặt kia chính là hắn mà thôi. Lý do né tránh lần này cho dù Ngu Tương Xuân cùng Phong Tiểu Diêu trở về đối chứng, chỉ sợ cũng tìm không ra chút sơ hở nào. Lần này, Âu Dương Vân còn thiếu bọn họ một món ân tình lớn.

Nhạc Ly cũng giống như Thạch Ngọc Lâu, coi như được ăn thuốc an thần. Được Nghiêm Triệt kiên quyết che dấu hành vi cùng hắn thông đồng bán đứng Ngu Tương Xuân, hắn cảm động đến mắt rưng rưng nhìn Nghiêm Triệt, trong lòng thầm kêu! Nghiêm Triệt ngươi quá vĩ đại! Về sau ca ca mỗi tháng đều mời ngươi đi ăn toàn ngưu yến* ngon nhất Yến Hoa lâu, mỗi tháng đều mang ngươi lên Lưu Phương các ngủ với hoa nương xinh đẹp nhất!

Âu Dương Vân nghe xong lời này cũng vui vẻ! nhưng lại lập tức nghĩ, Ngu Tương Xuân bị cướp rồi được cứu, được cứu sau lại mất tích... Manh mối này kì thật cũng không có giá trị gì lớn!

“Chẳng lẽ thực sự có người gây bất lợi với Thiên Thuỷ sơn trang ta?”- Âu Dương Vân trầm ngâm, nếu có người buốn gây bất lợi cho Thiên Thuỷ sơn trang, Ngu Tương Xuân quả thực là kẻ tốt nhất được chọn để khai đao. Suy cho cùng thì sư đệ kia, tuy võ công rất kém cỏi nhưng ở trong trang lại rất có địa vị.

“Đúng vậy!”- Nghiêm Triệt tiếp tục không ngừng cố gắng đem suy nghĩ của Âu Dương Vân từ Độ Kiếm Minh dẫn dắt rời đi.- “Dám bắt Ngu trang chủ đi, chứng tỏ phía sau những người này rất có thế lực, ít nhất bọn họ dám xúc phạm đến người có địa vị trong Thiên Thuỷ sơn trang, Âu Dương bang chủ, chuyện này ngươi nhất định phải xử lý cẩn thận, làm không tốt việc này sẽ gây nguy hại đến toàn bộ Thiên Thủy Sơn Trang a!”- Âm thầm lau mồ hôi lạnh, Nghiêm Triệt chỉ mong nói thế này có thể khiến Âu Dương Vân thấy có lý!

Âu Dương Vân nghe vậy gật gật đầu, dáng vẻ suy nghĩ sâu xa. Hắn thu hồi kiếm trong tay, quay đầu lại nhìn Nghiêm Triệt cười nói: “Nghiêm Triệt, không ngờ ngươi lại còn rất  thông minh như vậy. Có muốn đến Thiên Thuỷ sơn trang ta không? Bằng năng lực của ngươi, sẽ không so với Nhạc Ly kém a!”- Âu Dương Vân thích thú nhìn Nghiêm Triệt, người này hắn đã sớm muốn chiêu dụ rồi.

Nhạc Ly nghe Âu Dương Vân nói lòng cũng rất vui vẻ. Ngày đó bang chủ muốn hắn đi chiêu mộ nhân tài, chính là vì năm đó hắn trên đương đi bị chậm trễ nên đành trơ mắt nhìn Nghiêm Triệt lưu lạc đến trận doanh Độ Kiếm Minh.

Đây mới là anh tài biết nhìn người a! Nghiêm Triệt cảm khái! Tuy rằng cảm thấy có chút có lỗi với bang chủ nhà mình, bất quá hắn nghe Âu Dương Vân nói vẫn là có chút động tâm a!

“Âu Dương bang chủ nói đùa, ta kỳ thực rất dốt nát, những điều này là do bang chủ của chúng ta dạy thôi.”- Tiếc cho cơ hội tốt đổi nơi công tác, Nghiêm Triệt vẻ mặt nghiêm túc mà chắp tay đem công lao dâng cho bang chủ nhà mình. Chỉ cần hai vị bang chủ có hi vọng hoà hảo thì cũng nên đóng góp nhiều tí tuệ một chút đến tạo thời cơ đi!

Âu Dương Vân liếc mắt nhìn Thạch Ngọc Lâu vẫn đang đứng chắp tay sau lưng, từ trên khuôn mặt lãnh đạm của hắn kia cũng không nhìn ra được gì. Chẳng lẽ hắn thật sự đi thăm dò chuyện này, còn tra ra manh mối? Hoài nghi tận đáy lòng Âu Dương Vân tan thành mây khói, còn có phần vui sướng.

Trong nhất thời Âu Dương Vân cũng không biết có nên bỏ qua mối nghi ngờ Độ Kiếm Minh như thế không. Thạch Ngọc Lâu này, cũng còn có thể nhớ đến tình cảm trước đây, không có khả năng làm ra chuyện hèn hạ như vậy... Âu Dương Vân lại nhìn về phía Thạch Ngọc Lâu, từ trong mắt hắn đọc ra một tia lo lắng.

Xem ra, thật không phải là hắn...Âu Dương Vân lén thở phào nhẹ nhõm.

“Bang chủ ~~”- một nam nhân vừa chạy vừa hô to- “Có tin tức của nhị trang chủ!”

Thạch Ngọc Lâu nhìn kỹ, người chạy tới chính là Tiêu Lăng Lang của Thiên Thuỷ sơn trang. Hắn nhíu mày, đây là địa bàn của Độ Kiếm Minh, bắt đầu từ lúc nào để cho người của Thiên Thuỷ sơn trang ra vào tự nhiên như vậy!

Tai Âu Dương Vân chỉ nghe được lời Tiêu Lăng Lang nói, còn ngươi đứng trước mặt là ai đã không cần để ý nữa. Hắn mừng rỡ tiến đến tóm lấy áo Tiêu Lăng Lang, kêu lên:

“Có tin của Tương Xuân? Hắn bình an không? Người đang ở nơi nào?”

“Bang chủ ngươi mau thả ta ra, chúng ta từ từ nói chuyện, đừng động thủ động cước mà!”- Gạt tay Âu Dương Vân, Tiêu Lăng Lang nghiêm túc tuân thủ giáo huấn của vị hôn thê “Nếu còn quý tính mạng, tránh xa khoáng nam oán nữ!” vị hôn thê của hắn kia ghen tuông đúng là không phân biệt nam nữ mà...

“Ngươi nói mau!”- Âu Dương Vân biết được có tin của sư đệ, cũng tạm thời không chấp nhất thuộc hạ vô lễ!

Tiêu Lăng Lang kéo phẳng áo bị Âu Dương Vân túm nhăn, nói: “Có người từng thấy nhị trang chủ ở Huyền Nhạn thành cách đây tám trăm dặm. Nghe nói nhị trang chủ ngay cả kiếm cũng chưa ra đã đem thiếu chủ Thanh Hồng bang trong Huyền Nhạn thành đánh bại, sau đó giữa lúc mọi người thán phục nhìn lên, tiêu sái đi mất... Hiện giờ không biết người đi đâu rồi, bất quá ta thấy nên nói thẳng, nhị trang chủ ngay cả kiếm cũng chưa xuất mà có thể đánh bại người... tuyệt đối chỉ là nói bậy!”- Võ công của nhị trang chủ nhà hắn kia giết mèo còn không chết a...

“Tương Xuân chạy đến Huyền Nhạn thành xa như vậy làm cái gì...”- Âu Dương Vân nghe sư đệ có thể đánh bại người khác, cũng là ngẩn ngơ. Nhưng nghĩ lại, hiện tại không cần phải tự hỏi Ngu Tương Xuân đi làm cái gì, việc cấp bách là phải trước khi Ngu Tương Xuân gặp phiền toái đem người tìm trở về.

“Nhạc Ly, chuyện trong bang tạm do ngươi thay mặt, ngày mai ta tự mình đi tìm nhị trang chủ trở về.”- Âu Dương Vân thật sự lo lắng sư đệ này, nếu sư đệ làm ra tai hoạ gì, chỉ sợ lại là hắn phải đi dọn dẹp hậu quả. Nếu để thuộc hạ đi tìm người, còn không bằng hắn tự mình đi một chuyến.

Thạch Ngọc Lâu vừa nghe Âu Dương Vân muốn tự mình đi tìm Ngu Tương Xuân, không khỏi lửa giận đầy ngực. Ngu Tương Xuân kia đối với ngươi quan trọng đến vậy sao! Hắn trong lòng khó chịu, sắc mặt cũng trầm xuống vài phần, hai mắt căm giận nhìn Âu Dương Vân.

Nghiêm Triệt nhìn thấy sắc mặt bang chủ nhà mình xám đem lại, nghiền ngẫm một chút liền hiểu được xảy ra chuyện gì. Hắn vội vàng kéo Nhạc Ly nhỏ giọng nói thầm  vài câu, lại thấy Nhạc Ly chạy đến bên Âu Dương Vân nhỏ giọng nói thầm  vài câu.

Âu Dương Vân nghe Nhạc Ly nói xong, im lặng một lát, phất phất tay, Nhạc Ly liền kéo Tiêu Lăng Lang tránh thật xa

Nghiêm Triệt thấy Nhạc Ly nháy mắt với hắn, cũng vội vã theo hai người tránh xa đi.

Âu Dương Vân chậm rãi tiến tới hai bước, chỉ cách Thạch Ngọc Lâu có một bước dài.

“Đi cùng ta đi!”- Âu Dương Vân nhẹ giọng nói.

Thạch Ngọc Lâu sửng sốt, không nghĩ tới Âu Dương Vân lại phá lệ mời hắn đi cùng.- “Ngươi...là có ý gì?”- Tìm sư đệ hắn thôi mà, mang theo hai thuộc hạ, quãng đường tám trăm dặm đi nhanh cùng lắm mất bốn ngày, vì cái gì muốn hắn cùng đi!

Âu Dương Vân quay đầu đi, cười khẽ.

“Ngươi cứ nói đi?”

Ta làm sao biết! Thạch Ngọc Lâu trong lòng thầm kêu, thật sự không rõ Âu Dương Vân này lại đang làm cái gì.

“Bang chủ ta đây rời đi, vạn nhất ngươi nhân cơ hội này nuốt mất Thiên Thủy Sơn Trang của ta, ta chẳng phải là thiệt hại lớn sao! Dứt khoát cho Độ Kiếm Minh ngươi cũng không có bang chủ trấn giữ, ta mới an tâm.”- Âu Dương Vân trên mặt khẽ cười, cũng không biết lời này có phải thật tâm không.

“...”- Mặt Thạch Ngọc Lâu sa sầm lại, lời này hắn nghe cực kì khó chịu.- “Âu Dương Vân, ngươi đừng nghĩ nói như thế ta sẽ tin. Ta biết ngươi cũng không phải ngày một ngày hai, ngươi rốt cuộc có ý tứ gì, cứ việc nói rõ ra.”

Ánh mắt Âu Dương Vân nhìn lướt qua, cho Thạch Ngọc Lâu một nụ cười hết sức ám muội.- “Ta lần này ra ngoài, chỉ sợ phải đi mất nhiều ngày..Cũng không biết được trên đường đi sẽ đụng đến thứ gì.- ” Nói xong, Âu Dương Vân liền xách trường kiếm gọi Nhạc Ly cùng Tiêu Lăng Lang rời khỏi Độ Kiếm Minh.

“Bang chủ bang chủ, Âu Dương bang chủ nói gì với ngươi vậy?”- Nghiêm Triệt quay về liền đến gần dò hỏi Thạch Ngọc Lâu đang ngẩn ra. Nhìn bang chủ nhà hắn đây, Âu Dương Vân nói có mấy câu mà như bị mất hồn vậy...

“Hắn yêu cầu ta đi cùng hắn...”- Thạch Ngọc Lâu thế nào cũng không hiểu được, mấy năm nay Âu Dương Vân chưa từng cho hắn lấy một sắc mặt vui vẻ, sao hôm nay lại thay đổi thế này?

Nghiêm Triệt vừa nghe, con mắt lập tức sáng lên như đèn.- “Chuyện tốt a, đây là chuyện tốt a!”- Nghiêm Triệt kích động túm lấy cánh tay Thạch Ngọc Lâu- “Bang chủ ngươi nghĩ xem, Âu Dương bang chủ lần này xuất hành, không biết sẽ gặp đến nguy hiểm gì nữa, lần này nếu ngươi cứu hắn, hắn sau này còn không đối với bang chúng ta khách khách khí khí sao. Hơn nữa, ngươi đi theo bên cạnh Âu Dương bang chủ, hắn làm việc gì bất lợi cho bang chúng ta, ngươi cũng có thể thấy là biết ngay, kịp thời ngăn lại mà.”

Kỳ thật Nghiêm Triệt muốn nói nhất chính là: bang chủ ngươi quấn lấy người ta nhiều năm như vậy, đến bây giờ ngay cả một ánh mắt ôn nhu vẫn không lừa đến nổi, còn không mau thừa dịp bây giờ có cơ hội tốt, hai người ở cùng một chỗ, nói không chừng có thể có chuyển biến tốt a!

Bất quá lời này không thể nào nói ra được, cho nên Nghiêm Triệt cũng chỉ hảo hảo dựng bậc thang cho Thạch Ngọc Lâu đi lên. May mà Thạch Ngọc Lâu coi như cũng hiểu được ý của Nghiêm Triệt, hắn hoài nghi liếc tên thuộc hạ đang cười có chút quá kích động này.- “Ngươi đã nói như vậy, ta liền cùng hắn đi một chuyến đi. Chuyện trong bang để ngươi quản lí... Còn có, ngươi vừa rồi cùng Nhạc Ly nói gì?”

“Không nói gì nhiều a.”- Vẻ mặt Nghiêm Triệt trong sáng vô tội- “Ta chỉ là kêu Nhạc Ly nói cho bang chủ nhà hắn biết, xuất môn tại ngoại, an toàn là quan trọng nhất thôi!”

Hừ! Miệng toàn nói bậy! Thạch Ngọc Lâu trừng mắt liếc Nghiêm Triệt một cái...Quên đi, tên thuộc hạ này vẫn là tận trung mà, hẳn là cũng không nói gì kì quặc. Bất luận thế nào, cơ hội có thể ở chung với một mình Âu Dương Vân này, hắn đã đợi rất lâu rồi...

* tiệc toàn món làm từ thịt trâu đó mà
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.