Một khẩu khí này của Âu Dương Vân, thổi trúng Thạch Ngọc Lâu làm toàn thân hắn nổi da gà. Hắn vội vàng đẩy mặt Âu Dương Vân ra lớn tiếng nói: “Ngươi ~ ngươi đi xuống cho ta, không được cưỡi ngựa của ta!”- Hôm nay hắn cho dù có ngã ngựa, cũng không cần Âu Dương Vân đến dìu hắn. Âu Dương Vân này sao đột nhiên lại trở nên hạ lưu như vậy... Thạch Ngọc Lâu mặt mày xám xịt cố sức đẩy Âu Dương Vân, cho đến khi Âu Dương Vân tự động nhảy về trên con ngựa đỏ thẫm của hắn.
“Keo kiệt!”- Âu Dương Vân kéo dây cương ngựa của mình, cực kỳ bất mãn mà nhỏ giọng nói thầm.
Thạch Ngọc Lâu sửng sốt trừng lớn mắt! Đây là ngựa của ta, không cho ngươi cưỡi lại thành ta keo kiệt. Hờn dỗi phun ào ào trong ngực, Thạch Ngọc Lâu lạnh giọng nói: “Ngươi Thiên Thủy sơn trang sao không nhập vào Độ Kiếm Minh ta? Như vậy mọi người cũng không tổn thất a! Hơn nữa, ta vẫn cảm thấy cứ cùng ngươi đánh đánh giết giết thì tốt hơn! Hừ! Còn có, ngựa của ta không thích người khác ngoài chủ nhân cưỡi, ngươi cưỡi ngựa của mình đi.”
Âu Dương Vân nghe những lời này hoàn toàn thờ ơ, tựa hồ đã sớm biết Thạch Ngọc Lâu sẽ nói như vậy. Hắn thản nhiên liếc con tuấn mã trắng như tuyết kia một cái, lại nhìn nhìn Thạch Ngọc Lâu toàn thân bạch y, đột nhiên ha hả cười, khoan thai nói: “Ngươi bây giờ còn để ý mấy chuyện này? Đến người còn để cho ta cưỡi, giờ lại cùng ta so đo một con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thuy-son-trang-chi-oan-gia-ngo-hep/2255611/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.